Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Là Ta Sao ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Là Ta Sao ?


Nhìn qua khung cảnh gần nhất với mình, hắn thấy bản thân trong trang phục lính chiến đấu của thời đại cũ đang cầm một cây s·ú·n·g tiểu liên len lõi qua đương hầm chiến hào giữa làn mưa bom đ·ạ·n lạt, hắn có thể trông thấy những người đồng đội ngã xuống, thấy mặt đất bị bom đ·ạ·n giày xéo, thấy người con người khốn khổ đang kêu rên quằn quại trong đau đớn, thấy một người bạn thân thiết đang nằm trong tay một đoạn chi gãy mà cố gỡ ra tấm hình đã nhúm nhó nhòe đi vì v·ết m·áu, tiếng kêu rên hòa với tiếng bom đ·ạ·n, tiếng chửi mắng cùng tiếng cầu nguyện và hình ảnh một người lính điên cuồng với vô số v·ết t·hương trên người đang bật cười điên loạn giơ lên trong tay quả lựu đ·ạ·n vừa kéo chốt nhảy khỏi chiến hào, hô hoán điên loạn lao vào vòng khói lửa mịt mù.

Người hắn khựng lại, mắt nhìn về phía xa, trên một con đường đất đỏ trong một khung cảnh buổi sáng bình yên từ một khung cửa sổ nhỏ hắn thấy một bóng đen đang đứng lặn ở đó, bản năng Trần Hải bước tới lại ngạc nhiên phát hiện khung cảnh nhỏ đi như khung cửa đang bay về phía xa, hoảng sợ hắn liền bước vội đuổi theo, đến khi nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng.

"Ngươi cuối cùng cũng tới".

Trần Hải ngơ ngác nhìn bản sao mình biến mất, thân hình muốn động chợt cảm thấy dưới chân trống rỗng, bình đài bằng đá không biết khi nào đã biến mất, cả người hắn lơ lửng giữa không trung rồi bắt đầu rơi tự do, hai mắt quay cuồng, đầu óc rồi bời, bên tai chỉ còn quanh quẩn tiếng hét của chính bản thân.

"Được rồi, được rồi, đều lớn tuổi cả rồi còn cãi nhau như thế"

Né tránh cảnh máu tanh đ·ạ·n lạt làm hắn ớn lạnh, vừa quay đầu cảnh vật tiếp theo đập vào mắt Trần Hải là một tòa cô thành giữa sa mạc, nhà cửa, tường thành như đều bị sa mạc hủ hóa trở nên loan lỗ tiêu điêu, trên cột tháp cao nhất có một bóng đen đang đứng đó, Trần Hải tập trung hai mắt nhìn vào liền bị dọa lùi lại hai bước, hắn cảm giác người kia đang nhìn hắn, nhận biết sự có mặt của hắn, và rồi tiếng sáo êm dịu vang lên, âm thanh tựa sao trời rời thấm đượm lòng người, Trần Hãi cũng từ trong lo lắng dần bình tĩnh, nhưng sa mạc trong khung cảnh lại không còn bình lặng, sa mạc bắt đầu xao động, tựa như mặt nước đang sôi trào, có vô số bọt khí nổi lên theo sau đó là một, hai, và đếm không hết đầu người từ dưới đất chui lên, chúng từ bốn phương tám hướng tề tựu về đây, phút chốc đã bao phủ toàn bộ cô thành, chuyển mắt nhìn xa xa còn có đếm không hết sinh vật hình người đang uốn éo cơ thể trồi lên mặt cát, nhấc từng bước khó nhọc lôi kéo thân thể nặng nề tiến về hướng cô thành, hình ảnh chuyển hướng lên góc nhìn của chú chim xương khô kỳ lạ, chim nhỏ dừng chốc lát rồi bay v·út ra xa cũng mở rộng tầm nhìn ra toàn sa mạc bao la không bến bờ, giữa vùng cát vàng trắng xóa là rậm rạp đốm đen lít nhít như tổ kiến đang di động chậm rãi.

"Ngươi là ai".

trong phòng thức tỉnh nhỏ phút chốc đã xuất hiện ba bóng người, trong đó hai lão giả canh cổng đều ở đây, Hà lão vốn có ấn tượng rất tốt với Trần Hải là người đầu tiên lên tiếng, hai người còn lại cũng theo Hà lão nhìn vào lão giả chủ trì nghi thức thức tỉnh.

Trần Hải cảnh giác nhìn chính mình trước mặt, mặc dù biết quy tắc thức tỉnh đặc dị của hiệp hội mỗi người đều khắc biệt nhưng hắn vẫn lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, một bản sao của bản thân mình, thấy đối phương không trả lời, hắn dè dặt bước lại gần, trong quá trình di chuyển vẫn không ngừng dò hỏi

"Nhưng mà không biết tột cùng là tốt hay xấu đây".

Chương 3: Là Ta Sao ?

Ngay khi Trần Hải bỏ cuộc muốn thử tìm kiếm vị trí khác thì bỗng nhiên dưới chân hắn vốn là không gian lơ lửng bỗng xuất hiện vô số đường kẻ mảnh dài đủ loại màu sắc lấy hắn làm trung tâm khuất tán ra từ phương tám hường, cảnh vật hỗn loạn xung quanh cũng ngừng chuyển động, chúng bắt đầu xắp xếp, hào hợp, tan rã, giây lát đã hình thành nên hàng chục, không hàng ngàn màn sáng khác nhau, tựa như là hình chiếu đang phát sóng một bộ phim, trong đây có tới hàng ngàn hàng vạn bộ đang trình chiếu.

"Này tên ngốc ngươi thì hơn ta cái gì"

Trần Hải mê say quan sát những bộ phim nhu đang chiếu lại các cuộc đời khác nhau của hắn, chân bước chậm rãi len lõi qua từng khung hình đặc sắc, rồi hắn chợt dừng lại, mắt nhìn vào công trình vĩ đại choáng ngập, tràn ngập sự xa hoa hào nhoáng nhất mà bản thân từng chứng kiến, tòa thánh điện khổng lồ uy nghi ngự trị như một ngọn núi hùng vĩ giữa tòa thành khổng lồ. Trên bậc thanh cao lớn dẫn lên chính điện có một dòng người đang bước xuống, vì khoảng cách quá xa mà chỉ trông thấy vài chấm đen mờ, chấm đen lớn dần hiện ra một đội kỵ binh tinh nhuệ, giáp bạc sáng chói tỏa ra hào quang bảy màu, trường thương rực lửa như được nhuôm ra từ dung nham nóng bỏng, cờ xí phấp phới in hình một sinh vật dạng rồng ba đồng ngửa mặt uy nghiêm.

Ngươi đi đầu là một thanh niên mang mặt nạ phỉ thúy lấp lánh, hắn khoát bộ giáp vàng rực rỡ tựa như mặt trời sáng chói, ngựa cưỡi dưới chân là một thớt liệt diễm đạp vó trên không trung mà ướt đi, hai mũi thở phì phò, mỗi lần thở ra đêu mang theo không khí nóng bỏng làm không gian vặn vẹo, hai mắt nó đỏ bừng tràn đầy dã tính, bòm ngựa đỏ rực như lửa mỗi lẫn lắc qua hai bên đều có vố số điểm lửa như hoa mai roi rớt tứ phía, tuy nhiên bên hông vị tướng lĩnh trẻ tưởi này lại treo một thanh trường kiếm vô cùng bình thường, giản dị không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Bước chân Trần Hải bỗng dừng lại, trước mặt hắn bản sao của hắn cuối cùng cũng động, nó liếc đôi mắt đen như mực của mình nhìn chằm chằm Trần Hải, thân hình khẽ động liền phiêu nhiên bay lên, trước cái nhìn sững sờ của đối phương tan biến trong biển mây.

Mắt thấy hai người muốn động thủ, hai người còn lại vội vàng tiến tới khuyên can, người trẻ tuổi lạ mặt nhíu mày nhìn vào Trần Hải trên ghế, giờ phút này xung quanh người hắn được bao phủ bởi một luồng hắc khí không rõ, không gian cũng theo đó mà hơi vặn vẹo, cảm tưởng như tách biệt khỏi thế giới hình thành một không gian biệt lập.

Trần Hải mải quan sát đoàn quân khí thế bừng bừng này mà không biết lúc nào vị tướng lãnh dẫn đầu đã đi tới sát màn chiếu, hắn đưa tay ra hiệu dừng lại, mỉm cười tháo mặt nạ trên mặt xuống, mặt đối mặt với Trần Hải nở nụ cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau giây phút ngỡ ngàng. Trần Hải lấy lại tinh thần, tập trung quan sát, hắn ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ những thứ mà hắn cho là bộ phim đang được chiếu, tất cả đều có mặt bản thân mình, khi thì là một người ăn mày nghèo đói bất lực tuyệt vọng, giơ lên cánh tay đen đúa gầy như que củi cầu xin sự thương sót của những người đi đường thiện tâm. Lại có khi hắn là anh nông dân chất phát đang chăm chỉ cày bừa vụ xuân, ngẫu nhiên tóm được một chú thỏ hoang chạy lạc vào động ruộng liền tươi cười vui vẻ, cắm cuốc xuống đất chạy vội về nhà khoe với cô vợ dịu dàng mới cưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lão bát đản đã xảy ra chuyện gì" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nằm giữa cảnh sắc r·ối l·oạn tưng bừng như thế, Trần Hải cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, hai mắt như muốn nứt ra, thế giới quan của hắn gần như muốn sụp đổ, cả người quỳ rạp giữa không trung, hắn cắn răng gượng người đứng dậy, cố gắng đảo mắt quan sát bốn phía thử tìm lối thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)

***

"Thức tỉnh lần này động tĩnh lớn như thế e rằng người này không tầm thường".

Lão giả phụ trách thức tỉnh cho Trần Hải cuối cùng dưới sự khuyên can của đồng sự cũng không cam lòng trở lại ghế ngồi của mình, hắn nhìn thiếu niên đối diện lắc đầu than.

"AAAAAAAAAA".

***

"Hà Như Thuấn đừng có gọi ta như thế, ta có tên đàng hoàng, là Huỳnh Anh Tuấn, phong độ đẹp trái chói sáng ngời ngời"

"Là bản sao của ta, hay là năng lực của ta"

"Ngươi là ta sao"

"Đây là"

Giữa không gian hỗn loạn có một thiếu niên vẻ mặt mộng bức đang loay hoay bốn phía như một con ruồi không đầu, tất cả sắc thái cảnh vật xung quanh hắn đều biến ảo thất thường, các vật chất bất quy tắc lúc ẩn lúc hiện, không gian không có mặt đất cũng không có bầu trời, cảnh vật mờ ảo lúc gần lúc xa, màu sắc tán loạn đủ kiểu từ xanh đỏ tím vàng đến lục lam chàm tím không hề có quy luật nào mà lúc ẩn lúc hiện, lúc thì tách biệt có lúc lại hòa trộn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hừ, lão đi tiểu không tự soi nước tiểu mình sao"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Là Ta Sao ?