Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45 : Hắc Ma Long
Vô Danh bất ngờ hét lớn, kiếm khí lan tràn, hai con rắn do sét hình thành còn chưa kịp ú ớ đã bị chém thành vô số tia sét nhỏ tán loạn trong không khí, cùng lúc đó bên tai Vô Danh có một bóng dáng khổng lồ xuất hiện, uy áp đáng sợ khiến cả người hắn rét run, lôi điện dữ dội tàn phá hoàn toàn kiếm khí bao quanh người hắn, đánh tan giá bọc bên người, nổ ầm ầm bên tai hắn, da thịt thoáng chốc có mùi thịt cháy bốc lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Công chúa".
Đó là những suy nghĩ lóe lên đầu tiên trong đầu Vô Danh, dù rất muốn ra tay trả thù cho thống lĩnh và các huynh đệ của mình, bất quá hắn biết hiện giờ không đủ sức để làm điều đó, Vô Danh liếc nhìn ngọc trong tay người không động đậy, miệng cũng không lên tiếng, bầu không khí im ắng bắt đầu cuộc dằng co giữa một người một rồng.
"Ngươi không dừng ta sẽ hủy ngọc"
"Muốn ngươi c·h·ế·t"
"Ai cho ngươi sử dụng sức mạnh vượt quá hạn định trên hành tinh, nếu ta không ngăn cản thì chỉ sợ xuất hiện ở đây không phải ta mà là Tử Long rồi"
"Đến giờ xem kịch rồi, ngươi tự xử cho tốt" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phàm nhân mơ tưởng hủy hoại được ngọc ..."
"Đưa ta viên ngọc ta sẽ thỏa mãn mọi thứ ngươi mơ ước"
Không biết từ lúc nào một con bạch long trắng sáng thuần khiết mang ánh sáng chói lòa xuất hiện, nó vẫy cánh một luồng năng lượng màu bạch ngọc lấy người nó làm trung tâm tỏa ra khắp hành tinh, lôi cầu vừa tiếp xúc tức khắc tan biến, lôi điện, tĩnh điện cuồng nộ không không khí cũng bị giập tắt.
"Còn thiếu một cái"
"Không được"
"Ngươi muốn gây chiến"
"Thù gì, đế quốc Amitis thuộc khu vực quản lý của Quang thần long, ngươi trên địa bàn hắn gây sự chờ hắn tới tình sổ đi"
Nói rồi biến mất không còn, chỉ lưu lại hắc long tức giận gầm gú thêm một lúc nữa mới rời đi.
Tuy nhiên đây dù sao cũng là địa bàn của hắc long, lôi nguyên tố dồi dào xung quanh bổ sung cho bọn chúng, đếm mãi không hết giun sét xuất hiện, dù vừa lại gần đã bị đánh tan vẫn có một vài con vượt qua phòng tuyến xâm nhập vào hai thái dương của Vô Danh.
Nhân loại nhỏ bé nó xem thường vậy mà giờ đây lại khiến hắc long vĩ đại hắn phải e dè, dù sao lôi ma thạch đối với hắc long quá mức quan trọng, nó tất nhiên không thể để phát sinh bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Hắc long lần đầu tiên không còn bình tĩnh, giọng run rẩy hẳn lên, nhân loại bé nhỏ bên dưới chỉ cần một suy nghĩ hắn cũng có thể nhẹ nhõm biến bảo vật của nó thành một đống tro tàn, dù không muốn tin nhưng phải thừa nhận sự thật tên kia có năng lực làm vậy.
***
Bạch long lần này không ngăn cản, chỉ cần không phải hành tinh chủ là được, nó cũng lười quản hắc long, đưa móng không biết từ đâu biến ra một chiếc đồng hồ hình tròn trên đó có kim chỉ giờ, quay quanh một trục hình bảy tinh cầu đang xoay tròn.
Ngay khi đó hai mắt Vô danh bỗng chốc hiện vẻ hoảng hốt, cả người như đang lơ lửng trong một không gian u tối, xung quanh toàn là sét đánh sấm gầm, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, tay cầm kiếm cũng hơi buông ra.
"Nhân loại nhỏ bé cũng dám ă·n c·ắp thần thạch của ta"
Hắc long bay thẳng lên trời xuyên phá tâng mây đen, mang theo lôi điện dữ dội xuyên thẳng cửu thiên, mắt nhìn ra vũ trụ bao la, nó giận dữ không chỗ phát tiết, bung cánh ra hàng dài lôi cầu bắn tán loạn trên tầng bình lưu, đem cả không gian yên tĩnh nhiễm đầy lôi điện c·h·ế·t chóc.
Nó bay tới bên người hắc long, một cánh vung ra đánh hắc long bay thẳng ra ngoài không gian, đem sấm sét quanh người nó đập tan, hắc long bay thẳng ra khỏi hành tinh đập thân hình to khổng lồ vào một hành tinh quỹ đạo nào đó trong không gian mới dừng lại.
Trên bầu trời, Hắc long cuồng nộ, nhân loại đáng c·h·ế·t cuối cùng đã hủy đi viên Ma lôi thạch cuối cùng trên vùng đất này, bảo vật quý giá nhất của nó cứ như vậy tan thành mây khói trước mặt mình, hắc long giận dữ không tìm thấy nhân loại đã tan thành cát bụi, nó ngửa mặt lên trời gầm vang.
Tiếng sét xẹt qua bầu trời, sau một ánh xanh lóe lên, hắc long đã trở lại chỗ cũ, hắn giận dữ nhìn bạch long đang nhàn nhã chải vuốt cánh của mình, khác với hắc long, bạch long có một thân lông vũ trắng muốt, ngay cả cặp sừng trên đầu đều có một lớp lông nhung mềm mại êm ái, nó liếc mắt nhìn hắc long nhàn nhạt nói, giọng nữ nhân loại trong trẻo nhưng tràn đầy uy nghiêm của kẻ thống trị lâu năm
"Quy tắc, c·h·ó c·h·ế·t quy tắc"
Vô Danh đạp bước trên không, khi luyện kiếm khí có thành tu hắn đã có thể ngoại phóng ra ngoài cơ thể nhờ vào đó phù không trên bầu trời, mặc dù hao tổn cùng thời gian duy trì không dài nhưng nhiêu đó hẳn là đủ để công chúa an toàn rời đi.
Lấy hết sức gầm thét một câu chói tai, kiếm trong tay thật sự tạo thành một vết nứt trên bề mặt Lôi ma thạch. Bóng đen khổng lồ càng thêm điên cuồng rống to, sấm sét tràn lan tàn phá toàn bộ không gian, mây đen xung quanh bị đánh cho hư không, tiếng nổ lớn kèm ánh sét sáng rực cả bầu trời.
Hắc long không cam lòng thét dài, năng lượng tích tụ trong miệng phun trào, nó há miệng ngửa mặt nhìn vũ trụ bao la, một cột sét khổng lồ từ miệng nó bắn ra, xuyên qua vũ trụ rộng lớn vượt hàng trăm cây số xuyên thủng qua một hành tinh vệ tinh nào đó trong không gian, đem nó bắn nổ thành vô số mảnh vỡ trôi nổi trên quỹ đạo, trong không gian tối đen bên cạnh các vì tinh tú chiếu sáng bất chợt hiện ra thêm một điểm đỏ sáng rực. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta muốn trả thù"
"Hừ, một con rồng để nhân loại ăn cắp bảo khố của mình còn có mặt mũi lên tiếng sao".
"Khôngggggggggg, ngọc của ta" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi muốn gì"
"Ngừng ngay"
"Nhân loại mau dừng tay"
Hắc long bắt đầu dụ dỗ, hai mắt nó tỏa ánh sáng đỏ, có những tia điện màu hồng như giun từ đó phát ra, một số con như sợi chỉ nhỏ bắt đầu tiếp cận Vô Danh, bản năng nguy hiểm làm hắn cảnh giác, kiếm khí kích phát giun sét màu đỏ vừa chạm liền tan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 45 : Hắc Ma Long
Đám hầu gái nghe vậy vội vàng xao động tìm kiếm khắp nơi, mà không biết một bức điêu khắc hình gấu nhỏ tinh xảo gãy mất một tay lăn qua khe cửa nhỏ rơi khỏi thuyền cao, chìm vào dưới đáy biển mệnh mông, như chính chủ nhân làm ra nó lúc này.
Hắc long thì thào, há miệng phun ra hai con rắn sét nhỏ chỉ bằng cánh tay người, chúng trường trong không khí, uốn lượn tốc độ cao tiến tới, chớp mắt đã đến trên tay Vô Danh, một con trong đó há miệng định thôn phệ Lôi Ma thạch, con còn lại cuộn lấy tay cầm kiếm của hắn.
Nó chợt dừng lại, hai mắt mở to, bởi vì với thị lực của nó cùng độ cảm nhận ma pháp, hắc long có thể trông thấy một vết nứt rất nhỏ, ma khí từ bên trong đang rỉ ra, ẩn ẩn có lôi động phong bạo. Nó quá sợ hãi, đây là bảo vật quý giá, điều kiện trọng yếu quyết định nó có thể hay không tiến thêm một bước.
Việc ai ăn cắp nó, hay làm sao nó xuất hiện bên người công chúa đã không còn quan trọng, Vô Danh cần phải kéo dài thời gian, hắn mỉm cười nhìn Hắc long, tay cầm ngọc mở ra, tay cầm kiếm kề sát viên ngọc, bất quá hành động đó chỉ đổi lấy ánh mắt khinh thường từ Hắc long.
Âm thanh chấn động hải vực, sấm sét cuồng nộ oanh bạo ra khắp nơi, trong không khí từng tia tử điện to như cột trời ầm ầm bổ ngang dọc, tạo nên trong không khí những mạng nhện lôi điện cuồng bạo, sấm sét oanh trời đánh xuống mặt biển làm bốc hơi hàng tấn hơi nước, và vẫn tiếp tục duy trì tạo thành một không gian lôi bạo nguy hiểm kéo dài hàng ngàn cây số.
"Ngươi muốn nó sao"
Vượt qua màn mây sét đáng sợ, thuyền cứu hộ dự phòng vốn tốc độ rất nhanh băng băng vượt biển thoát mây chạy về phía trước, công chúa ngồi trong khoang thuyền lộng lẫy, hai mắt thẩn thờ nhìn vòng tay thô sơ, bỗng nhiên lúc này nàng khẽ giật mình, vòng tay rơi xuống đấy, đứt chỉ, tượng điêu khác nhỏ tán loạn khắp nơi.
"Chúng lấy cắp ngọc của ta"
Hắc long có chút sợ hãi, rõ ràng đây cũng là cái tên hắn không trêu nổi, giọng nói có chút yếu đi.
Hắc long không động, nó có nhiều hứng thú liếc nhìn nhân loại nhỏ bé bên dưới, ánh mắt rơi trên bàn tay đang nắm chặt của Vô Danh, mở miệng nói tiếng người.
Nắm trong tay trâm cài tóc, điện quang từ lôi ma thạch tỏa ra phát ra nhưng âm thanh xẹt xẹt trong lòng bàn tay hắn.
***
"Đến rồi"
Nghe đến hai chữ "Tử Long" hắc long tức khắc cụp đuôi theo bản năng, nhớ tới thứ gì đó đáng sợ nó không cam lòng gầm lên.
"Nay kẻ hủy ngọc của ngươi cũng đã c·h·ế·t thì thôi đi, hơn nữa cô bé đó không phải người ăn cắp ngọc của ngươi, ngươi biết tính tên đó rồi chứ, dừng lại ở đây thôi"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.