Trong lần gỡ bùa này, anh vô tình cảm ứng được một số chuyện không đơn giản, ngoại trừ trên người ổng bị dính bùa trả nghiệp ra còn dính thêm một loại bùa yêu. Tuy rằng nó không mạnh bằng bùa trả nghiệp, nhưng cũng thuộc loại bùa phép độc hại, về sau sẽ ảnh hưởng tới tinh thần.
Lý do vì sao anh lại biết được, bởi vì hai quả trứng ở trong lòng bàn tay ông Long, lúc mở ra phát hiện một nhúm tóc màu đen bạc.
Anh có thể khẳng định được đó là bùa yêu, trong cuốn sách của thằng Tuấn cũng ghi chép loại bùa này!
Một lúc sau, thằng Thiện cùng mọi người cũng đi vào trong nhà, trong tay nó cầm một túi vải nhỏ dính đầy bùn đất, bên trong tấm vải có khắc tên tuổi và ngày tháng năm sinh của ông Long.
Thấy vậy, Thiên mới kêu.
“Đem nó đốt đi, đốt càng xa nhà càng tốt!”
Thằng Thiện vừa đi không lâu, ông Long cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn mọi người, sau đó tỏ ra hối hận, không ngừng khóc lóc, luôn miệng nói sai rồi, chú tám biết lỗi rồi!
Nhưng mẹ cùng mấy cậu chẳng hề tin tưởng ông ta nữa, mặc cho ông Long khóc lóc các kiểu, hình như không nhớ ai là người đã cứu ổng.
Thấy vậy, Thiên mới gặng hỏi.
“Sao ông biết rõ là thằng em tui yểm bùa mà tới đây?”
“Là một ông thầy ở Lương Sơn nói cho ngoại nghe, biết mình bị yểm bùa nên mới đến nhà con để nhờ nó gỡ!” Ông Long vừa nói vừa tỏ ra xấu hổ, nhìn quanh một lúc không thấy bóng dáng thằng Thiện đâu, mới sững sờ hỏi lại.
“Mà nó đâu? Sao không thấy thằng Thiện?”
“Ông tìm nó làm gì, muốn bị nó yểm bùa nữa hay sao?”
Bà Phương vẫn còn canh cánh chuyện trước kia, tức giận lên tiếng hỏi.
“Chú muốn tìm nó để mong nó tha thứ, có thể gỡ bùa ra để chú sống yên ổn thôi, chú đã khổ lắm rồi!”
Ông Long tỏ vẻ hối hận, đáp.
“Ông mà khổ sao? Ôm mười tỷ bạc mà còn than khổ?” Nghe ông than vãn như vậy, bà Phương mới tức muốn nổ phổi.
“Thôi mà mẹ, kệ ổng đi!” Thiên vội lên tiếng can ngăn, sau đó quay sang nhìn ông Long, lạnh nhạt nói.
“Bùa của ông nó đã gỡ xong rồi, ông cũng có thể đi được rồi đó!”
“Thật sao?” Ông Long kinh ngạc mở to mắt, giống như không dám tin vào tai mình vậy.
“Phải, ông mau đi đi, nhà tui nghèo khổi nào dám tiếp loại người giàu sang như ông?” Bà Phương lớn tiếng nói, nhường chỗ cho ông ấy ra khỏi cửa. Bà vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc đó, ông Long đuổi chị em bà như thế nào, bà sẽ đuổi ông ta như thế đó.
Thiên thấy vậy chỉ biết thở dài, đồng tiền đúng là thứ dùng để đo lòng người! Ngay cả họ hàng thân thích ruột thịt cũng có thể vì tiền mà từ mặt nhau.
Anh muốn hỏi ông Long tại sao bị dính bùa yêu, nhưng nghĩ lại chắc gì ông ta biết mình bị dính bùa đâu, nên có hỏi cũng như không!
Nhìn bóng dáng đơn bạc của ông Long rời đi, cả nhà Thiên không ai đồng cảm thương tiếc cho ổng, chỉ trách ổng tham tiền tài mới khiến mình ra nông nổi này.
Đợi khi ông Long đi mất hút, anh mới tò mò hỏi ba mẹ cùng mấy cậu.
“Mẹ biết tại sao ổng lại bị như vậy không? Sao con thấy ông ấy là lạ, kiểu như mặt bơ phờ không có sức sống!”
“Chắc do ổng mới gỡ bùa xong nên còn hơi mệt đó con!” Cậu tư nói.
“Gỡ bùa chỉ một phần thôi, nhưng con phát hiện ngoại trừ bùa của thằng Thiện nó yểm ra, còn có loại bùa yêu nữa…”
Thiên suy nghĩ trong giây lát, đành kể rõ mọi chuyện vừa rồi thấy cho mọi người nghe. Nghe đến đây, bỗng mẹ anh vỗ lên đùi một cái, vang lên tiếng bép rõ to.
“Đúng rồi, tui thấy nghi nghi lắm, ổng làm gì mà khờ dại cho gái ăn sạch mười tỷ được. Nghe mày nói má mới nhớ ra! Chắc con quỷ cái đó nó gài bùa yêu cho ổng đó!”
“Chuyện là thế nào hả má?” Thiên càng thêm tò mò, chẳng lẽ còn có chuyện phía sau? Lúc này ông cậu năm mới chen vô nói.
“Lúc trước ổng quen con nhỏ ở Nha Trang, không hiểu sao một năm nay đem tiền bạc đưa cho nó. Mua nhà, xe hơi, xe tay ga SH các thứ. Ổng thì đâu có bằng lái bằng biết gì? Mọi thứ cho con đó đứng tên hết, mới một năm đã ăn sạch mấy tỷ bạc!”
“Nghe đồn, có thằng nào làm bên địa chính hay gì gì đó thì cậu không rõ, nó giới thiệu cho ổng con nhỏ kia, mà đâu phải một đứa? Tận hai ba đứa lận, đưa nào đứa nấy sáp vô là ổng cho tiền tụi nó. Thằng tèo em con út ổng hỏi xin mà ổng cạch mặt đâu cho một đồng? Vậy mà đem cho gái ăn, đúng loại khôn nhà dại chợ.”
Cậu năm dừng một chút rồi nói tiếp.
“Mới hai ba tháng đây, ổng bị ai đó hành mệt không đi đâu được, con nhỏ sợ ổng sắp đi sớm liền thừa cơ dụ ổng lấy hết tiền, tiền ngân hàng mấy tỷ bạc vậy mà sang tên cho nó một cái rẹt! Sau này tỉnh táo lại rồi mới hối hận, quay sang nhỏ đó đòi toàn bộ. Kết quả bị mấy thằng con trai của nó đuổi đánh, giờ trong tay không còn một đồng bạc nào, cũng không có nhà để về, mới ở dưới gầm cầu ngủ tạm bợ.”
“Chớ con trai út ổng đâu?” Thiên sực nhớ ra nhẹ hỏi.
“Thằng đó tánh nó cũng y chang ba nó vậy, tham lam keo kiệt khinh người lắm! Mới hôm trước giấu ba nó bán đi khúc đất trồng rau muống, mảnh đất đó hồi trước ổng sang tên cho nó, giờ bán năm trăm mấy triệu. Nghe nói định mở tiệm làm nghề tiện gỗ, ông Long hay tin thằng Tèo bán đất, mới chạy sang hỏi xin ít đồng, liền bị nó thuê xã hội đen đánh đuổi, cha con cũng từ mặt hẳn luôn rồi!”
“Ổng vô Nha Trang lại thì qua khúc Lương Sơn, vô tình gặp một ông thầy vô danh, ổng nói cho ông Long nghe chuyện bị dính bùa, nghe xong mới tức tốc chạy tới đây nhờ thằng Thiện gỡ dùm đó.”
“Ai ngờ đến chưa nói hết câu đã lăn đùng ra dãy đành đạch như cá c·hết!”
Cậu năm nói xong còn không quên rùng mình một cái, Thiên nghe toàn bộ cũng hiểu được phần nào câu chuyện, dù gì ổng cũng đã trả cái nghiệp tham lam của mình, thấy có chút đáng thương hơn là đáng trách, chỉ vì hai chữ đồng tiền đã làm mờ đi bản tính chất phát vốn có!
Con người ai cũng không thoát khỏi cám dỗ đồng tiền, ngay cả phật tử ăn chay niệm phật cũng thế, chẳng có ai hoàn hảo cả! Sau chuyện này, anh cũng nhìn nhận được đôi chút khách quan về cuộc sống phức tạp.
Thằng Thiện vừa về, Thiên liền căn dặn nó không được tiếp tục yểm bùa như vậy nữa, nếu không anh cũng không giúp được. Còn về phần cô gái đã yểm bùa yêu cho ông Long, anh không chắc ả ta còn yên ổn như thằng Thiện.
Bởi vì anh chỉ che mắt được thần phật, chứ không thể che mắt được âm sai quỷ dữ! Bùa của cô ấy thuộc âm binh rèn luyện, khả năng cao sau này sẽ dính nghiệp!
Chuyện đó Thiên cũng chẳng quan tâm lắm, chuyện thất đức nào cũng có quả bảo cả, không sớm thì muộn thôi!
Thấy thằng Thiện muốn nói rồi lại thôi, nét mặt khó xử vô cùng, Thiên cảm thấy tò mò, nhìn nó hỏi.
“Sao dị?”
“Anh hai, em nói chuyện này nghe nè, anh coi giúp em được không nhan!”” Thiện lưỡng lự một chút, sau đó mới quyết định nói ra.
“Chuyện gì mà úp úp mở mở vậy mạy?”
“Thì nhờ anh hai một chuyện, thấy pháp thuật của anh cũng cao tay, anh giúp em trị một người được không?” Ánh mắt của nó e dè nhìn anh, lên tiếng hỏi.
“Cái gì? Mày muốn hại người nữa hả?” Anh giật bắn mình hốt hoảng kêu.
Rất may ba mẹ cùng các cậu đã ở sau hè, cô chú thì đã về hết, chỉ có anh và nó nên không ai nghe thấy cuộc trò chuyện.
“Anh nghe em nói đã, người này làm nhiều chuyện ác, thầy Túc cũng là do hắn ta hại c·hết, em muốn anh t·rừng t·rị hắn.”
Thiện nông nóng nói.
“Thôi, thôi chuyện hại người tao không làm! Mà tao cấm mày, không được làm hại người ta, nếu không c·hết có ngày không yên thân đó!” Thiên liên tục từ chối, cái này vượt qua giới hạn của anh rồi, lên tiếng cảnh cáo nó.
“Anh không giúp thì truyền cho em một ít để em tự ra tay. Yên tâm em chỉ hại người xấu thôi!”
Nó kiên quyết nói, khuôn mặt đỏ bừng giống như sắp mất kiên nhẫn.
“Bỏ ý nghĩ đó đi!” Nói xong anh cũng chẳng thèm quan tâm đến nó nữa, vào trong nhà tìm miếng cơm ăn lót bụng.
Cả ngày hôm đó, nó cứ theo anh năn nỉ miết, đến khi trời tối khuya rồi vẫn còn bám theo, khiến anh phiền muốn c·hết.
Cũng vì cái này Thiên mới biết được nguyên do phía sau… Người mà nó muốn ra tay ám hại. Cũng là một vị thầy pháp, đạo hạnh cao tay hơn thầy Túc vài lần. Cái c·hết của ông Túc có liên quan mật thiết đến ổng. Nghe nó kể, hai người từng ở cách xa nhau dùng bùa chú để đấu phép, kết quả ông Túc bị thua và c·hết không lâu sau đó.
Sau c·ái c·hết của sư phụ, thằng Thiện mới ôm hận trong lòng, thề rằng phải đánh bại hắn trả thù cho ông Túc.
Và cũng từ miệng nó biết được rằng, người thầy pháp đó vốn là người từ thời chế độ Cộng Hòa, ẩn mình trong núi sâu chuyên làm hại người vô tội. Thầy Túc mới mạo hiểm t·rừng t·rị ông ta, nhưng không thể làm được dẫn đến m·ất m·ạng.
Có điều, chuyện này Thiên không thể nhúng tay, bởi phép thuật của anh chưa đủ thành thạo, cho nên không có trả lời nó ngay bây giờ, chỉ chờ cơ hội rồi xem sao….