Ở cuối con phố vắng người qua lại, quán cháo lòng của ông Hùng vẫn mở cửa đón khách qua đường. Ánh đèn vàng vọt từ quán cháo tỏa ra, cắt ngang bóng tối mịt mùng. Chủ quán với đôi mắt sáng quắc và bàn tay chai sạn đang miệt mài chuẩn bị nồi cháo nóng hổi, bên cạnh được đặt một rổ rau sống cùng với một số lòng lợn đã chín.
Bỗng nhiên, ông cảm giác dường như có điều gì đó khác lạ, không khí xung quanh đột ngột trở nên nặng nề và lạnh lẽo. Gió bắt đầu thổi lên từng cơn, thổi bay những chiếc lá khô trên đường vắng. Ánh trăng vốn dĩ đã mờ nhạt, giờ đây càng trở nên u ám khi bị những đám mây đen kịt che phủ.
Tiếng cánh cửa quán cháo đập rầm rầm trong gió, như thể có ai đó đang cố gắng lay động từ bên ngoài. Ông Hùng ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa khung sổ nhỏ, chỉ thấy bóng tối dày đặc bao phủ bên ngoài. Một cảm giác không lành lan truyền khắp cơ thể ông, ẩn ẩn có một lực lượng siêu nhiên đang bao quanh quán cháo của mình.
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ mới ba giờ rưỡi giờ sáng, ông Hùng thắc mắc trong lòng, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ không có mưa, nhưng sắc trời thay đổi đột ngột như vậy, nó làm cho ông càng ngày càng cảm thấy bất an.
Trong cơn gió lạnh lẽo, ông nghe được bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân lộp bộp. Giống như có ai đó đang đi về phía này, ông nheo mắt nhìn ra phía xa xa khoảng không, phát hiện một bóng đen đang nhấp nhô đi tới.
Gió càng ngày càng mạnh làm cánh cửa sổ bị thổi bay, những đồ đạc trong nhà liên tục rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng, nồi cháo lòng cũng bị hất xuống đổ lênh láng khắp nơi.
Ông Hùng hoảng hốt, nhìn lại bóng dáng ở phía ngoài xa. Con ngươi bỗng nhiên co rút lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Bóng đen đó vẫn chầm chậm đi tới, tiếng lộp bộp lộp bộp như đang dẫm vào lồng ngực làm cho trái tim ông nhảy mạnh.
Xung quanh người nọ còn tỏa ra luồng âm khí màu đen vô cùng mạnh mẽ, bao trùm cả một quán cháo nhỏ bé.
“Có thể sai quỷ dữ đến đây, chắc cũng chỉ có truyền nhân Phục Mộ, rốt cuộc là truyền nhân thứ bao nhiêu của phái Phục Mộ?”
Ông Hưng nghiêm mặt tự hỏi, sau đó vội vã chạy lên gác, mang toàn bộ đồ nghề đã phủ đầy bụi bặm, trải một miếng vải lớn màu vàng trước cửa quán cháo, ly hương, kiếm đồng xu và nhiều tấm bùa chú kỳ dị cũng được ông mang ra.
“Phục Mộ phái đã xuất hiện, ta cũng nên xem xem rốt cuộc là ai đang điều khiển quỷ dữ!” Nói xong, Ông Hưng ngay lập tức ngồi vào bàn làm phép, cắn đứt đầu ngón tay dùng máu của mình vẽ lên thanh kiếm một ký hiệu đặc biệt, sau đó vừa múa vừa đọc thần chú.
Bóng dáng đen kia vẫn như cũ đi tới, lộ ra đôi mắt xanh lè sau lưng còn kéo theo một sợi xích sắt to đùng, bước đi chậm chạp nhưng không hề cảm thấy nặng nề.
Ông Hưng ra sức đọc thần chú, thanh kiếm đâm xuyên năm cái lá bùa màu vàng, phút chốc năm cái lá bùa đó tự động b·ốc c·háy. Âm khí bao phủ quanh căn nhà cũng từ từ dịu đi, bóng đen ngoài sân dường như cảm nhận được bùa phép, vội dừng lại đứng bất động nhìn vào bên trong.
Thấy cảnh tượng này, ông Hưng mở cờ trong bụng, tiếp tục ném lên sáu cái lá bùa màu đỏ. Bản thân ông vốn là truyền nhân thứ bảy mươi mốt của phái Mao Sơn, pháp lực cũng không hề thấp.
Sáu cái lá bùa màu đỏ sau khi được ném lên không trung ông Hưng đồng thời niệm những câu chú ngữ. Khiến cho sáu lá bùa tự động di chuyển bay thẳng lên nóc nhà, hóa thành những đốm sáng như lửa chói mắt, từng cái tấm bùa dần dần biến to chúng xoay quanh quán cháo của ông, tạo ra một vòng tròn phép thuật kiên cố.
“Ta đã đánh ra Hộ Trận Pháp, cho dù truyền nhân phái Phục Mộ dùng hết chiêu thức, cũng không phá giải được!”
Ông Hùng tự tin nói thầm, có hộ trận pháp bảo vệ, liền thoải mái làm phép, dễ dàng ngăn cản con quỷ mang xích sắt ngoài kia tiến tới.
Gió bên ngoài vang lên ù ù, bóng dáng người nọ vẫn đứng yên bất động không hề có một chút động đậy, chỉ là âm khí bao phủ quanh thân càng lúc càng dày.
Cách xa hàng trăm cây số, ở một vùng núi hẻo lánh thuộc tỉnh Tây Nguyên, núi rừng trùng trùng không có lấy một nhà dân sinh sống. Vậy mà bên cạnh con suối nhỏ có một cái láng trại, bên trong, một người đàn ông ăn mặt kỳ dị, mái tóc dài đến lưng rối bù như chiếc chổi chà.
Xung quanh ông ta toát lên một luồng tà khí mạnh mẽ, trên tay cầm cái chuông nhỏ màu đen tuyền không ngừng lắc qua lắc lại, vang lên từng tiếng leng keng.
Dưới nền đá lót là một bản đồ được vẽ bằng than, có một cành cây khô đứng yên không hề ngã, trên thân nhánh cây quấn một sợi dây thép dài. Bên cạnh đó, là hình ảnh của một ngôi nhà, nét vẽ trông rất sơ sài, tựa như những đứa tiểu học vẽ ra vậy.
Nhưng căn nhà tự vẽ, vậy mà bốc lên từng đoàn khói đỏ hỏn, xuất hiện sáu cái lá cờ mờ mờ ảo ảo lơ lửng ở trước mặt người đàn ông.
Đôi mắt vô hồn của ông ta khẽ mở, tiếng cười man rợ cùng với âm thanh khàn khàn khô đặc phát ra, giống như giọng nói của quỷ từ địa ngục.
“Khà khà… Mao Sơn muốn diệt quỷ? Dù có đánh ra Hộ Trận thì sao?”
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn về phía cái gác được làm bằng tre ở gần đó, nơi này đặt mười lăm mười sáu cái chum nhỏ xíu, chỉ to bằng nắm tay người lớn. Mỗi cái chum dán từng loại bùa khác nhau. Hắn phấn khích cười khà khà vài lần sau đó nhìn bản đồ bên dưới, âm thanh lạnh lẽo như rừng u minh.
“Thêm một tên Mao Sơn này nữa, pháp lực của ta sẽ càng thêm mạnh mẽ, từ đó không có ai đấu lại, cũng là thời điểm ta phục hưng!”
Phía sau lưng hắn ta, xuất hiện một lá cờ màu đỏ, có thiêu một cái quan tài gỗ cũ kỹ và một bàn tay gầy guộc đặt trên nắp, đây là ký hiệu đặc biệt của phái Phục Mộ.
…..
Trong căn phòng âm u, ông Hưng miệt mài chế tạo những bùa phép mạnh mẽ nhất để đối đầu với con quỷ đang rình rập bên ngoài sân. Ông biết rằng, trước khi bình minh ló dạng, phải khiến cho sinh vật đáng sợ ngoài kia phải chùn bước trong sợ hãi.
Khi ông đang tập trung phù phép, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua, ánh đèn điện treo lủng lẳng trên trần nhà bỗng dưng tắt ngấm, nhấn chìm căn phòng vào trong bóng tối đặc quánh. Ông Hưng giật mình, ánh mắt hoảng hốt dán chặt lên những lá bùa đang bị bao phủ bởi một luồng khí đen kịt, dường như chúng đang bị thứ gì đó nuốt chửng.
Nhưng không, không phải là nuốt chửng, mà là đang biến đổi. Gã Phục Mộ đang cố gắng biến đổi bùa phép của ông thành bùa phép của chính mình! Ông Hưng nhận ra thực lực chênh lệch, sắc mặt hiện rõ kinh hoàng, bởi ông chưa từng nhìn thấy qua thủ đoạn ma quái này.
Năng lượng của lá bùa dần phai nhạt, ánh sáng yếu ớt không thể xua tan bóng tối đang ngày càng xen lấn. Dù trời đã gần sáng, nhưng không gian xung quanh ông vẫn đen như mực, như thể đêm vẫn còn dài.
Ông Hưng cảm thấy sợ hãi tột cùng, quên mất mọi phép thuật tiếp theo mà mình cần thực hiện. Bởi lẽ, bóng đen kia, con quỷ kia, đã đứng ngay trước mặt ông. Làn da nhăn nheo của nó cuộn lại như một vòng xoáy đen tối, chỉ có đôi mắt xanh lè lóe sáng trong đêm.