Về Quê Làm Thầy Pháp
Unknown
Chương 22 - Đụng Độ Tà Sư 2
Sợi xích sắt bắt đầu di chuyển một cách tự động, tiếng sàn sạt vang lên không ngừng bên tai ông, nó bò lên từ dưới chân và siết chặt lấy cơ thể, khiến ông cảm giác như đang bị bóp nghẹt.
Ông Hưng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào con quỷ, chỉ thấy nó đưa ra bàn tay bẩn thỉu vẫn còn dính máu tươi. Cánh tay của nó chậm rãi đâm xuyên qua lớp áo, chạm vào trái tim ông. Ông cảm nhận từng cơn đau nhức kéo dài, khiến khuôn mặt tím tái không còn một giọt máu.
Bên tai ông bất chợt vang lên tiếng cười khàn khàn đầy âm u. Cũng cảm nhận được bàn tay của con quỷ đang siết chặt lấy trái tim mình. Nó từ từ kéo ra khỏi lồng ngực, trái tim ông đập nhanh trong sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay con quỷ lan tỏa, cơn đau và lạnh lẽo kết hợp khiến ông chỉ muốn c·hết đi cho xong.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, trước mắt ông Hưng ngoài hình ảnh của con quỷ ghê rợn, mà còn có bóng dáng mơ hồ của một người, trên người người đó có tới tám vía, mặc dù khuôn mặt không rõ ràng.
Ông Hưng mở to mắt, dường như hiểu ra điều gì, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất liền cố gắng niệm chú, thiêu đốt ba hồn phách của mình để truyền thông tin đến người này.
Khi ông hoàn thành, con quỷ trước mặt cũng đã lôi trái tim của ông ra khỏi lồng ngực, trái tim còn đang đập và dính đầy máu, nó đưa lên khuôn mặt như một lỗ xoáy nước, một hơi nuốt chửng trái tim ông Hưng vào bên trong.
…
Mặt trời vừa ló dạng, Thiên đã phải vội vã chạy đi đến nhà của một người quen, trong tay còn cầm theo một số đồ nghề. Kể từ vụ ông Long đến nay cũng đã qua hai năm rồi, trong hai năm đó anh bắt đầu hành nghề thầy pháp. Danh tiếng tuy không phải nổi trội, nhưng vẫn có một số người biết đến mà mời anh về giúp đỡ.
Đa số đều trừ một số bùa ngãi thư ém các thứ thôi, càng làm nhiều anh cũng càng quen tay, không cần đọc sách cũng có thể nhắm mắt phá giải.
Hôm nay, nghe tin đứa con gái của nhà ông Dự không may bị c·hết đ·uối hồi thứ bảy tuần trước, người ta tìm mãi không thấy xác cô, ngay cả những ông thầy được cho là giỏi cũng không tìm được.
May sao gia đình ông Dự quen biết ba mẹ anh, được ba mẹ giới thiệu Thiên cho vợ chồng ổng.
Vốn từng là người quen biết, con gái lớn của ổng ngày xưa cũng là bạn bè chơi thân với nhau từ nhỏ, anh cũng có biết được cái cô gái út, hình như nhỏ hơn thằng Thiện năm sáu tuổi, bây giờ chắc cũng hai mươi.
Nhưng qua mười mấy năm nay bọn họ không có gặp mặt nhau lần nào, có lẽ giờ này cô chị kia cũng đã có chồng con.
Nếu không phải cô gái út không may té sông c·hết đ·uối, anh cũng quên mất mình từng có khoảng ký ức đẹp cùng với cô Thanh đó!
Nhà ông Dự nằm ở thôn Đại Tập, cách nhà Thiên mười mấy cây số, cũng không gọi là quá xa, đi xe máy tầm mười lăm hai chục phút là tới nơi.
Mặc dù hơn mười năm nay không ghé chơi, nhưng Thiên vẫn nhớ rõ đường đi, chốc lát liền tới trước nhà của vợ chồng ông Dự.
Vẫn là ngôi nhà xây bằng gạch đó, không có tô trát xi măng trên vách, trơ trọi phần gạch cũ kỹ năm nào.
Khi tới nơi, ánh mắt Thiên lập tức bị cuốn hút bởi hình bóng của cô gái đang ngồi trước hiên nhà. Mái tóc đen óng ả mềm mại và suôn mượt, như những dải lụa đen xõa dài trên lưng áo pijama màu hồng chấm bi. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng vương trên từng sợi tóc, làm nổi bật lên vẻ đẹp dịu dàng nhưng không kém phần kiêu sa.
Làn da trắng ngần của cô, như được tô điểm bởi vẻ tinh khôi của sương sớm, phản chiếu ánh sáng một cách mịn màng và rạng rỡ. Sống mũi cao v·út và đôi mắt đen láy, sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh, khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải mê đắm. Cô gái ấy, với vẻ đẹp thuần khiết và thanh thoát, như một bức tranh sống động, làm cho không gian xung quanh trở nên yên bình và huyền diệu.
Thiên đứng nhìn cô gái hồi lâu không thể dứt ra vẻ đẹp thuần khiết ấy, có lẽ trải qua hơn ba mươi năm rồi anh mới cảm thấy bản thân động lòng.
Cô gái cũng cảm giác được có người đứng trước cửa, vội ngoái đầu nhìn lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia kinh ngạc, cô gái nói.
“Anh cũng là pháp sư à?”
Thiên choàng tỉnh lại gật gật đầu đáp.
“Phải, vợ chồng ông Dự nhờ tui tới, mà cô là con gái thứ mấy của ổng vậy?”
Cô gái chợt cười nhẹ, nụ cười lộ ra cái răng khểnh bên trái, khiến cho anh hốt hoảng vội né tránh ánh mắt.
“Tui là em ruột của ông Dự, đâu phải con cháu gì của ổng đâu, bớt suy nghĩ bậy bạ nha!”
“Ủa vậy vợ chồng ổng đâu? Tui tới nhà mà có mỗi mình cô à!” Anh đưa mắt nhìn xung quanh bên trong, không thấy bóng dáng ai cả, cửa nẻo thì đóng kín mít, duy chỉ có cô gái ngồi ở trước hiên.
“Cả nhà ổng ở ngoài con sông Dinh cả tuần nay rồi, đang chờ người tới làm lễ tìm xác của con Linh. Tui về tui coi dùm nhà cho vợ chồng ổng đây nè!” Cô gái hồn nhiên đáp, đưa cánh tay mềm mại chỉ ra phia xa xa, cách đó là một cánh đồng ruộng với bụi tre dày đặc che kín tầm nhìn.
“Vợ chồng ổng ở đó hở? Sao tui đâu thấy ai?” Anh cũng đưa mắt nhìn sang đó, ngoài ruộng đồng ra đâu có thấy người nào, thấy lạ anh mới hỏi.
“Tui chỉ chỗ rồi đó, anh đi ra phía sau bụi tre ngoài đó là thấy à, người ta đứng đông nghẹt kia kìa!” Cô gái dường như mất kiên nhẫn, mặt mày nhăn nhó.
“Mà anh không đi lẹ lẹ coi chừng xác của bé Linh nó bị người ta kéo đi xa hơn đó!”
“Ủa cô không đi cùng tui à?” Thiên đột nhiên lên tiếng, cảm thấy nếu như có cô gái đi chung, đoạn đường từ đây đến đó cũng vui hơn nhiều.
Chỉ thấy cô gái lắc lắc đầu, từ chối.
“Tui phải coi nhà dùm ổng bả rồi, tui mà đi là xong chuyện á! Anh đi đi, mà nè tui dặn nè, tới đó lỡ như tìm được nơi con bé Linh nó c·hết. Nếu t·hi t·hể nằm sấp thì có thể vớt, còn c·hết đứng thì không được nghen. Anh phải tìm cách làm cho nó nằm xuống, chứ đừng dại mà vớt cái xác nó khi đang đứng, coi chừng cả nhà nó sau này sẽ gặp chuyện trong hai năm, trước khi mãn tang con bé đó!”
Nghe tới đây, Thiên bỗng nổi da gà, sững sờ nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, kinh ngạc thốt lên.
“Cô sao rành rọt dữ vậy?”
“Sời! Chuyện gì tui cũng biết, chỉ có chuyện của anh là không!” Cô gái hí hửng cười, đâu có biểu hiện buồn bã khi cháu gái mình m·ất t·ích? Lấy làm lạ, anh vội quan sát cô một lượt, sau đó nhìn căn nhà đã đóng kín cửa, một cảm giác rờn rợn không tên nổi lên.
Ánh mắt thay đổi đột ngột, lúc này anh mới để ý tới, trên người cô gái tỏa ra một vòng sáng rực màu lam pha chút màu vàng nhàn nhạt. Tuy nó rất mờ nhạt nhưng Thiên có thể thấy rõ được, bản thân anh vốn đã mở ra năng lực nhìn thấy ma từ một năm trước, cũng nhận biết kha khá về ma quỷ cùng hồn vía con người.
Anh lúc này mới tá hỏa, thì ra người đối diện mình là một hồn ma!
Thiên trấn tĩnh lại cảm xúc, dù gì bản thân cũng gặp ma không ít lần, phản ứng có chút nhanh hơn người bình thường. Đang muốn lên tiếng thì thấy sắc mặt của cô ấy thay đổi, trở nên nghiêm túc hẳn.