.
“C·hết rồi! Anh mau đi tìm xác con bé đi, tui có việc gấp phải đi rồi, hẹn gặp anh sau!” Cô gái vừa nói xong, thân thể liền hóa thành một làn sương mỏng biến mất trước mặt anh.
Thiên sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ, khó hiểu gãi đầu tự hỏi chính mình.
“Hồn ma mà cũng có chuyện vội vàng sao? Chẳng lẽ diêm vương triệu hồi về kiểm tra KPI?”
Tuy nghĩ vậy, nhưng anh biết mình phải nhanh chóng chạy tới con sông gần đó, giúp đỡ ông Dự tìm xác con gái út.
Lúc đang đi được nửa chặng đường, anh bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tim cứ đập thình thịch trong lòng dữ dội, khó khăn lắm mới điều chỉnh tâm tình.
Ngồi bệch xuống đất cố gắng hít thở thật sâu, nhờ vậy mới giúp anh đỡ hơn chút xíu, trong lúc ngồi nghỉ ngơi, trước mắt anh bỗng hiện ra một khung cảnh đáng sợ.
Một gã thầy pháp ẩn nấp trong rừng núi sâu thẳm, sau lưng hắn treo lá cờ màu vàn, đang dùng bùa chú triệu hồi một con quỷ với khuôn mặt nhăn nhúm, đôi mắt xanh lè trong tay còn mang theo sợi xích to đùng.
Âm khí bao trùm cả một quán cháo lòng nhỏ bé, mùi máu tươi nồng nặc phát ra từ con quỷ này.
Anh tận mắt thấy người chủ quán cháo bị con quỷ moi tim ăn sống, và linh hồn bị sợi xích trói lại rồi kéo đi. Trước khi c·hết, ông ấy báo cho Thiên một tin tức, từ đây cho tới tháng bảy âm lịch, sẽ có hàng loạt hiện tượng kinh dị xảy ra, từng người thầy pháp ở khắp mọi nơi sẽ c·hết một cách kỳ dị.
Ngoài ông chủ quán cháo ra đã có mười mấy n·gười c·hết thảm dưới tay của gã tội đồ này! Linh hồn đều bị nhốt trong một chiếc chum nhỏ.
Lúc này cơn mệt mỏi cũng biến mất sạch, Thiên có thể lấy lại hơi thở như ban đầu, bắt đầu suy ngẫm những hiện tượng xảy ra ban nãy, rốt cuộc nó là điềm báo hay chỉ là hình ảnh do anh tưởng tượng?
Những chuyện này còn rất mơ hồ, Thiên không thể nào nhận biết rõ ràng được, hiện tại anh không có thời gian để suy nghĩ về việc đó, theo như lời của vong hồn cô gái kia, nếu anh không mau giúp cái xác của bé Linh sẽ bị ma da kéo ra xa hơn nữa, khi đó việc tìm xác sẽ càng thêm khó khăn.
Lúc anh chạy ra tới nơi, rất nhiều người đã đứng đông nghẹt ở con đập gần mé sông, vừa hay có một ông thầy đang ngồi lập đàn làm phép. Thiên tò mò bước qua đám đông xem thử, nếu ông ấy tìm được xác thì cũng tốt, đỡ phải đến mình xử lý.
Vợ chồng ông Dự mặt mày phờ phạc xuống sắc rõ, ngay cả cô con gái tên Thanh cũng mệt mỏi, ngồi một chỗ thất thần nhìn về phía con sông trước mặt.
Quan sát một lúc, Thiên chợt thấy ông thầy đã đứng dậy, trong tay cầm một cái gối màu hồng đi về phía bờ sông, anh đoán chắc có lẽ cái gối này là của con bé Linh. Theo tục lệ, muốn tìm xác người c·hết đ·uối cần phải mang những vật dụng liên quan đến người đó, bắt đầu làm phép rồi ném nó xuống con nước. Cứ để cho nó trôi theo dòng nước, một khi nó dừng lại ở chỗ nào thì cái xác chắc chắn nằm ở đó.
Cách này có thể nói là khá hiệu nghiệm, ngay cả Thiên cũng có ý định dùng nó để tìm xác bé Linh.
Mọi người căng thẳng nhìn chiếc gối đang trôi đi, nó trôi tới đâu người dân cũng chạy theo tới đó. Lúc tới khúc cua của con sông, tự nhiên nó lại trôi ngược vào bờ bên kia nằm ngay cái khúc cua, mà ở đoạn này nước chảy vô cùng xiết.
Trong lúc mọi người tưởng mọi chuyện xong xuôi, có thể nhờ cứu hộ nhảy xuống vớt xác được. Nhưng bất ngờ một chuyện lạ xảy ra, chiếc gối trôi nổi trên mặt sông bỗng nhiên lặn đâu mất tăm, giống như có ai đó bên dưới kéo xuống vậy. Làm cả đám rùng mình kinh hãi, thầy Hiền bên cạnh cũng tá hỏa, đây là lần đầu tiên ông gặp trường hợp như thế này. Dường như con quỷ dưới sông không cho mọi người vớt cái xác của con bé Linh lên.
Ông Hiền mới quay sang đám thanh niên trong làng, liên tục lắc đầu.
“Tui chắc cũng giống như mấy ông thầy trước thôi, biết rõ cái xác nằm ở đó rồi, nhưng mà con quỷ ở dưới không cho vớt cái xác, mấy người mà nhảy xuống coi chừng nó kéo chân theo!”
Dân làng nghe vậy mới thực sự sợ hãi, đây đã là người thứ tám nói như vậy rồi, chẳng lẽ không có ai trị được con quỷ đó để cứu bé Linh ra hay sao? Ông Dự thấy ông thầy lắc đầu, tâm tình bỗng lạnh như tro tàn, tuyệt vọng hỏi.
“Không còn cách nào khác sao thầy?”
“Hày” Ông ấy thở dài một hơi, nhìn ông Dực với những lo lắng in hằn trên khuôn mặt, suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.
“Cũng không phải không có cách, nhưng mà cách này không thể dùng được, bởi vì muốn vớt xác con ông lên cần phải tìm người khác nhảy xuống để thế mạng. Hoặc đợi đến người tiếp theo c·hết ở chỗ này, mới may ra nó chịu thả cái xác lên.”
“Trời! Vậy chẳng khác nào dùng mạng đổi mạng? Như vậy thất đức lắm!” Mọi người đồng loạt kinh sợ, ai lại tự nguyện đem tính mạng mình nhảy xuống đó chỉ để cứu bé Linh lên chứ?
Thiên quan sát khúc sông một lượt, trong đầu chầm chậm đọc nhẩm câu thần chú. Vía thứ tám bỗng nhiên mở ra, khiến đôi mắt anh có thể nhìn xuyên qua dòng nước đục ngầu.
Trái ngược với cái nhìn của mọi người, anh phát hiện trên mặt nước bỗng xuất hiện một dòng máu màu đỏ, đang không ngừng lan rộng khắp con sông. Cũng thấy rõ được một nhúm đen đúa tựa như rong rêu ở bên dưới, nó cứ di chuyển qua lại dưới lớp bùn, còn bốc lên nồng nặc âm khí.
“Vậy không thể vớt xác nó được hở thầy?” Ông Dực rưng rưng nước mắt.
Ông thầy chỉ biết im lặng mà gật đầu, bởi vì đạo hạnh của ông chỉ có tới đó, con quỷ dưới hồ nó đã mạnh rất nhiều không thể nào mạo hiểm vớt xác, bằng không sẽ có thêm nhiều n·gười c·hết nữa.
Trong lúc mọi người nôn nóng ruột gan, loay hoay không biết phải nên làm gì. Thiên bỗng quan sát được, ngay khúc cua của con sông, vậy mà có một cái hang chuột to đùng, đủ để một người chui vào đó, cái cửa hang bị một nhúm đen thui kia che kín.
Sâu trong hang, một cái xác nữ đang trong bộ dạng phân hủy, điểm đặc biệt nhất là cái xác này lại c·hết trong tư thế đứng thẳng tắp, vừa khít với chiều cao của cái hang. Hai tay rũ rượi đầu gục xuống dưới cùng với cơ thể trương phình lên, da dẻ bắt đầu nứt toác.
Thiên phát hiện một điều, hai chân cô gái này bị chôn sâu dưới lớp bùn, nhìn thoáng qua anh liền biết đó là t·hi t·hể của con bé Linh.
Bỗng nhiên, từ bên trong đám rong rêu đen đúa kia, lộ ra hai con mắt đỏ ngầu, nó nhìn thẳng vào Thiên với đôi mắt chứa đầy tơ máu, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Ánh mắt này khiến toàn thân anh lạnh toát, Thiên bất giác lùi người về sau, tim nhảy mạnh thình thịch.
Trên mặt nước, đột nhiên nổi lên từng đợt bong bóng, cứ thế thổi lên ùng ục, giống như có con gì đó cựa quậy bên dưới. Mọi người ai nấy nhìn thấy đều không khỏi hoang mang, nét mặt hiện rõ sợ hãi cùng lo lắng.
Ông thầy pháp cùng cả nhà ông Dự cũng nhận thấy điều bất thường, kinh dị nhìn xuống dòng sông.
“Tui e là không thể vớt, con quỷ bên dưới đang quậy rất mạnh, nếu cho người xuống là c·hết như chơi!” Khuôn mặt ông ngưng trọng nói.
Vợ ông Dự cùng đứa con gái nghe xong ôm mặt khóc nức nở, đã hơn một tuần rồi vẫn chưa vớt được xác con Linh, vợ chồng ông Dự tiều tụy hơn rất nhiều, có ăn uống gì được đâu? Chỉ mong có thể sớm lấy xác nó về để an táng.