Ông Hiền cũng bất lực, chậm rãi lẩn vào đám người đi mất hút. Không có ai dám trách ông cả, bởi vì ngoài ông ra còn nhiều thầy pháp cũng bó tay đi về.
“Chú Dự!” Bỗng nhiên, âm thanh của Thiên vang lên khiến cho ông Dự kinh ngạc, sau khi biết rõ là ai, ông vội vã chạy tới.
“Thiên à? Là ba con nhờ tới đây phải không?”
Thiên không nói, chỉ gật đầu nhìn ông, lúc này cô con gái đầu cũng dừng khóc, Thanh ngước mặt lên nhìn vào người bạn cũ năm nào.
“Con à, cô nghe ba mẹ con nói, con biết chút bùa phép phải không?” bà Dự như nhặt được cọng rơm cứu mạng, vội hỏi han, nước mắt như muốn trào ra lần nữa.
“Dạ vâng, nhưng mà con còn chưa biết phải làm cách nào cả, bởi vì vừa nãy quan sát thấy con quỷ bên dưới thật sự rất mạnh!” Anh từ tốn đáp, câu nói này khiến cho cả nhà ông Dự như rơi vào vực thẳm.
Nhớ lại lúc gặp cô gái trong nhà ông Dự lúc trước, cô dặn dò anh rằng, nếu thấy xác con bé Linh c·hết trong tư ghế đứng, không được vớt ngay lập tức mà hãy tìm cách t·rừng t·rị con quỷ dưới lòng sông, t·hi t·hể nó sẽ tự động nổi lên!
Điều này anh vẫn còn nhớ rõ, hiện giờ cần nghĩ cách làm sao đánh đuổi con quỷ kia, cũng may bên người luôn mang theo cuốn sách Thiên Văn Phù Chú.
Trong số các loại ma quỷ được miêu tả trong sách, anh cũng tìm được thông tin như mong muốn, hình dáng của nó rất giống với lúc nhìn thấy vừa rồi
Cũng là một nhúm rong tảo đen xì, lượn qua lượn lại trong các con mương nước. Thực chất đó là tóc của loài ma da chuyên trú ngụ dưới các con sông, suối ao hồ các loại. Nó đợi người hợp mệnh dụ dỗ tới đây, rồi ra tay bắt đi…
Có cách mà ông thầy đã làm lúc nãy, chỉ có đều cách này chỉ dùng để tìm xác n·gười c·hết nằm chỗ nào thôi. Còn nếu loài ma da kia hung dữ quá, không cho người thân nhận xác, ép buộc phải dùng biện pháp mạnh hơn.
Thiên cũng đọc được vài loại trong đó, có loại có thể khiến ma da hồn phi phách tán, đổi lại người làm phép cũng bị ảnh hưởng theo. Nhưng cách làm này rất tiêu cực, anh không thể dùng nó.
Hai vợ chồng ông Dự vô cùng nôn nóng, thấy Thiên cứ đứng trầm ngâm đọc sách mãi, sắc trời lúc này cũng gần tới giờ trưa rồi, vậy mà không thấy anh tìm ra được cách nào.
“Bộ không có cách nào sao con?” Ông Dự lo lắng hỏi.
“Dạ? Con vừa tìm được rồi chú, mà để con coi lại một lát rồi báo cho chú sau!” Thiên giật mình, đáp.
“Được, có gì căn dặn vợ chồng chú hen!”
Nói xong, ông Dự cũng đứng xa ra chừa chút không gian cho Thiên dễ thở.
Mãi một lúc sau, Thiên mới gọi vợ chồng ông tới và căn dặn tất cả mọi thứ, yêu cầu người dân tản đi không được lại gần đây, tránh làm phiền đến anh lúc làm phép.
Mọi người thấy Thiên vẫn còn quá trẻ tuổi, trong lòng có chút không tin tưởng gì mấy, nhưng thấy ông Dự năn nỉ như vậy, cũng đành phải nghe theo. Lựa một nơi thoáng mát ngồi xem tình hình, nhất là không ngồi gần các nơi có mương nước.
Cô con gái tên Thanh được Thiên dặn dò ra chợ mua ít đồ về cúng, may sao cái bàn vẫn còn đặt ở đó, không cần phải đi mượn hàng xóm láng giềng.
Anh bỏ ba lô xuống đất, lấy một tấm vải màu trắng phủ lên mặt bàn, và trải lên đó các đồ vật cần thiết, bao gồm lư hương, nhang đèn…
Mười mấy phút sau, ông Dự cũng mang về bốn con chó mực, được ông mượn của mấy nhà bên cạnh. Theo như lời chỉ dẫn của Thiên, ông cùng ba bốn người đàn ông chặt bốn khúc tre cao tầm một mét, to cũng bằng nắm tay.
Hai cây đóng ngay sát bìa mép của khúc cua con sông đó, hai cây còn lại được đóng bên bờ bên này, tạo thành một hình vuông nhất định. Mỗi nơi sẽ cột một con chó mực, cho nó canh giữ ở chỗ đó, tiếp tục dùng dây thừng nối lại bốn đầu cây tre, mỗi sợi dây sẽ có bốn năm cái lá bùa.
Vừa hay cô Thanh cũng mang rất nhiều đồ đạc về, trái cây đều đủ cả không hề thiếu một món gì.
Thiên hài lòng đặt trái cây lên dĩa, lấy một sấp giấy màu đen mà cô vừa mua về, sau đó nhúng lên mũi cọ một ít bột của mực nang, pha thêm một chút bột than. Bắt đầu vẽ những ký tự lên tờ giấy, chẳng mấy chốc hình thù kỳ dị xuất hiện.
Anh vẽ cũng phải hơn hai ba chục cái lá bùa, trong đó chỉ có bốn cái lá bùa được vẽ bằng máu của chính mình, còn lại toàn vẽ bằng mực nang và than trộn lẫn.
Xong xuôi, anh dặn dò cả nhà ba người ông Dự trở về nhà, trong tay cầm chắc một tấm bùa mà anh đã vẽ bằng máu mình, dặn dò nói.
“Ba tấm bùa này cho nhà chú, mỗi người một tấm và hãy đi ra khỏi đây càng xa càng tốt, hoặc về nhà chờ đợi tin tức, tránh cho vong hồn bé Linh thấy cô chú ở đây, nếu không nó sẽ không chịu nổi lên!”
“Ở nhà sao biết được xác con bé nó lên hở con? Phải ở đây xem thử ra sao chứ?” ông Dự thấp thỏm hỏi.
“Thì chú cứ về nhà đi, nếu lá bùa trong tay đột nhiên nóng thì có nghĩa là con đã làm xong. Tầm nửa tiếng t·hi t·hể con bé sẽ được đội cứu hộ đưa về nhà…” Thiên cố gắng giải thích mới khiến cho ba người chịu trở về.
Đợi cho ba người khuất mắt hoàn toàn, anh mới bắt đầu làm lễ. Đặt cuốn sách ở trước mặt, vừa làm phép vừa làm theo chỉ dẫn bên trong đó. Lúc này sắc trời cũng tầm chín giờ sáng, vẫn còn dương khí thịnh vượng, thích hợp để trục ma da chuyện hại người bên dưới sông.
Trong tay Thiên nắm một xấp bùa màu đen, tay còn lại cầm một cành cây mây, anh vừa đi vòng vòng bàn phép vừa cầm cành cây quất xối xả vào không khí. Trước mặt anh cứ mỗi lần quất ra, sẽ có một luồng khí màu vàng xuất hiện, nó cứ lập lòe trong hư vô rồi tan biến.
Cũng cùng lúc đó Thiên cảm nhận được cơ thể mình đang rơi vào trạng thái mỏi mệt, mồ hôi rịn ra trên trán.
Không ngờ lần làm phép này lại tiêu hao khá nhiều dương mệnh, một phần do trời quá nắng làm cho anh tiêu hao nhanh hơn bình thường, đổi lại nếu làm lúc trời tối anh có thể cầm cự hơn một giờ đồng hồ!
Lúc anh làm phép, nhúm đen xì dưới đáy sông kia bỗng nhiên cựa quậy càng thêm dữ hội, mặt nước càng ngày càng thổi bong bóng, dày đặc đến nổi ngay cả Thiên cũng phải nổi da gà.
Cá bắt đầu nổi lên trên bề mặt, toàn bộ đều c·hết sạch, thân thể chúng nhuốm một màu đen xì, còn bốc ra mùi h·ôi t·hối.
Dân làng mặc dù đứng cách xa, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên dưới sông. Thấy hiện tượng lạ liên tục xuất hiện, ai nấy đều ớn lạnh, không ngừng bàn tán xôn xao.
Thiên không quan tâm mọi người nói chuyện gì, anh bây giờ đang trong giai đoạn làm phép, không thể phân tâm lắng nghe câu chuyện.
Sau năm bảy lần quất cây mây như vậy, cánh tay Thiên mặc dù rất mỏi, anh vẫn cố gắng làm đủ số lần như trong sách nói.
Kết thúc chín lần, Thiên mới thở hắt ra một hơi, nhìn bên dưới dòng sông vang lên ùng ục, anh cầm bó bùa phép ném thẳng xuống dưới, vị trí ngay chỗ con ma da đang trú ngụ.
Bỗng từ đâu nổi lên một cơn gió mạnh thổi ngang qua mặt hồ, làm cho mấy tấm bùa bay lệch khỏi quỹ đạo, khiến sắc mặt Thiên trở nên khó coi vô cùng.
Nhưng việc này vẫn không làm anh e ngại, hai tay lập tức đánh ra từng đạo pháp ấn, trước mặt anh vẫn là cảnh tượng huyền diệu ấy. Từng đạo pháp ấn đi ra kéo theo một vòng tròn sáng lơ lửng trên đỉnh đầu. Nó hóa thành chiếc lồng kiên cố, đem không gian xung quanh cùng với con ma da tạm thời nhốt vào bên trong.