Dù gió có thổi mạnh đi chăng nữa cũng không thể thổi bay mấy lá bùa anh vừa ném ra.
Chợt, bên tai Thiên vang lên âm thanh gào thét chói tai, mặt nước nổi lên từng cục, làm cho làn sóng lan ra tứ phía.
“Gru…gru…”
Con ma da dưới sông, dường như chịu đau đớn vô cùng, nó không ngừng quằn quại gom lại thành một cục đen thui, y hệt một con nhum biển.
Hàng chục tấm bùa sau khi rơi xuống mặt hồ, bỗng b·ốc c·háy lên dữ dội, ngay cả nước không thể nào dập tắt những ngọn lửa kỳ dị ấy.
Hàng xóm láng giềng xung quanh chứng kiến ai nấy đều trợn mắt kinh ngạc, cảm thấy thật sự thần kỳ.
Nhúm đen thui giống như không đấu lại Thiên, nó muốn tìm cách bỏ chạy, nhưng chạy đến mép dây thừng được giăng sẵn liền bật ngược trở vào, đồng thời mấy con chó mực ở bốn góc bắt đầu sủa lên inh ỏi.
Trải qua một hồi vùng vẫy, con ma da kia đã càng ngày càng yếu sức, nó cuộn mình lại thành một nắm cỡ nhỏ. Chắc cũng chỉ bằng quả banh tennis, lẳng lặng nằm im ở đó không hề nhúc nhích, mặt hồ cũng không thấy động tĩnh gì nữa.
Trong lúc anh còn không biết nó đã khuất phục hay chưa, thì trong số những người dân đứng xem xem, đột nhiên có người phụ nữ lên cơn co giật, hớt ha hớt hải chạy tới dưới chân anh, vội vàng quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
“Thầy ơi... con đã nhận ra lỗi lầm của mình... Xin thầy hãy tha thứ... Xin hãy nhẹ tay... Con không muốn chịu cực khổ như thế này nữa...”
Thiên nhíu mày nhìn người phụ nữ, tuổi cũng không gọi là lớn lắm, nhưng ít ra vẫn lớn hơn anh vài tuổi, ban đầu anh có chút giật mình, nhưng khi nhìn kỹ lại, phát hiện trong cơ thể bà ấy có một vong hồn đang điều khiển.
Đó là vong hồn của một cô gái mặc bộ đồ màu nâu, mái tóc chỉ ngang lưng.
Biết rõ cô gái này chính là ma da vừa rồi, Thiên mới mở miệng hỏi.
“Cô chính là linh hồn từ dưới sông kia phải không?”
Người phụ nữ, hay đúng hơn là linh hồn đang chiếm hữu cơ thể, nức nở gật đầu ánh mắt hiện rõ ăn năn hối cải.
Thiên thở dài, giọng điềm tĩnh đáp cũng không kém phần mệt mỏi.
“Nếu cô muốn tôi tha thứ, thì hãy thả xác bé Linh ra. Đó là điều kiện duy nhất để tôi cân nhắc lời cầu xin của cô!”
Linh hồn cô gái vội vã cảm ơn, đồng ý trả lại xác của bé Linh, hiện giờ âm khí trên người đã bị Thiên đánh tan, chỉ còn lại vài sợi mỏng manh. E là mấy chục năm về sau khó có thể bắt thêm hồn phách nào nữa.
Thấy ma da trước mặt thành khẩn như vậy, Thiên cũng dơ cao đánh khẽ tha cho nó con đường sống, đưa tay chỉ về phía cánh đồng, nói.
“Bây giờ đừng có ở đây làm hại người nữa, cách đây không xa có một ngôi chùa nhỏ, cô đến đó học đạo đợi ngày đầu thai chuyển thế đi!”
“Nhưng mà thầy ơi… Con c·hết mấy chục năm rồi, xác con vẫn còn nằm bên dưới, làm sao con đi được? Mong thầy xuống vớt xác con lên chôn cất, mới may ra con thoát khỏi số phận!” Cô gái thút thít khóc, ánh mắt nhìn xuống dưới lòng sông, trong mắt gợi lại những hình ảnh đau thương trước kia.
“Ủa, cô không phải là Tám con của bà Xinh, người làng Đập sao?” Giọng nói đầy ngạc nhiên của một người đàn ông lớn tuổi cất lên, khiến không gian yên bình bỗng chốc dậy sóng. Người phụ nữ vốn đang chìm đắm trong mớ hồi ức, bất giác cô giật mình ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Làm sao… anh biết tên tui?” Tiếng nói của cô run rẩy, như một làn gió thu se lạnh, chứa đựng sự bất an và hoài nghi sâu kín.
Thiên chứng kiến toàn bộ sự việc, cũng cảm thấy tò mò khó tả. Anh quay sang người đàn ông trung niên và hỏi:
“Chú biết cô ấy à?”
“Biết chớ, đúng là cô Tám rồi! Nghe đồn lúc còn trẻ bị bạn bè hãm hại, hình như là ba con bé hàng xóm. Bọn nó ghen ăn tức ở với cô ấy, cho nên ra tay g·iết c·hết. Sau đó cột mấy tảng đá chẻ vào xác rồi ném xuống con sông, năm xưa người ta lặn tìm khắp nơi vẫn không thấy xác. Đâu đó khoảng một năm, hai đứa con gái ngày trước ra tay tàn ác, chẳng hiểu sao lại rơi xuống nước, c·hết một cách kỳ quặc, ngay cả xác cũng không tìm thấy. Hiện giờ chỉ còn một đứa nữa chưa c·hết, cũng không ai biết cô gái đó tên gì.”
Ngay khi lời kể còn chưa kịp lắng xuống, tiếng cười đầy oán hận và đau đớn của người phụ nữ bắt đầu vang lên. Giọng cười đứt quãng, xen lẫn tiếng nức nở, cô ta nói:
“Ha ha ha… Ông nói đúng… năm xưa tui bị bọn nó dìm c·hết dưới sông này… Hai trong số ba đứa nó tui đã bắt đi… Giờ chỉ còn một đứa nữa chưa c·hết… Tui hận nó lắm… Tui muốn bắt hết cả nhà nó để giải oán hận trong lòng!”
Lời nói đó như một lưỡi dao sắc lẻm cứa vào lòng, khiến anh không khỏi rùng mình. Trong đầu anh, một câu hỏi đầy ám ảnh bắt đầu hiện lên: Liệu người mà cô gái này đang nói đến, có phải là mẹ của bé Linh không?
Thiên ngập ngừng lên tiếng, vẫn có chút hoang mang.
“Người mà cô muốn nói đến là…”
“Thưa thầy…. Người đã g·iết con chính là mẹ của con bé đó… Năm xưa nó nghe hai đứa bạn c·hết, bởi vì lo sợ mới xin thầy làm bùa xóa mệnh… Khiến con không thể động đến nó…” Người phụ nữ oán hận đáp, đôi mắt chứa đầy gân máu, rõ ràng đã ôm mối hận lên đến đỉnh điểm.
“Cũng hơn mấy chục năm rồi, cô cũng đã bắt đi hồn phách bé Linh, cần gì phải ôm mãi thù hận đến như vậy?” Thiên thở dài một hơi, nói.
Người phụ nữ không nói, chỉ ngồi một chỗ run lẩy bẩy hai bờ vai. giống như lạnh cóng, mặc dù buổi trưa nóng như lửa đốt.
Khuyên nhủ thì cũng đã khuyên nhủ rồi, anh cũng đã làm hết mọi cách, mặc kệ hồn ma kia có chịu nghe anh rời đi con sông hay không, bây giờ chỉ muốn mau chóng mang xác con bé Linh lên và đem về nhà an táng.
“Nếu cô đồng ý bỏ xuống mối hận, thì hãy chỉ nơi cô đang nằm, chúng tôi sẽ vớt xác cô lên và chôn cất, sau đó tiến hành lễ gọi hồn lần nữa, gửi cô đến chùa để học đạo!”
Người phụ nữ nghe xong cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý, có lẽ cô không muốn mình cứ nằm ở chỗ đó mãi. Nơi cô gái chỉ nằm ở ngay khúc cua đó, anh nhìn xuống bản thể con ma da. Xuyên qua dưới lớp bùn sâu hoắm, có một bộ xương người đã gần mục nát, được bọc vài ba miếng vải. Có lẽ đó là phần quần áo còn lại trước khi c·hết của cô đã mặc trên người!
Người phụ nữ chỉ tay về nơi đó xong, cũng lăn ra b·ất t·ỉnh, mọi người nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cô, thoa dầu ấn huyệt các thứ. Sau vài phút đồng hồ cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng vẫn cô không hề biết chuyện gì đang diễn ra với bản thân mình vừa nãy, mơ mơ hồ hồ nhìn mọi người với ánh mắt khó hiểu.
Lúc này, Thiên cũng gọi đội cứu hộ ở gần đó chuẩn bị nhảy xuống vớt t·hi t·hể bé Linh cùng xác của cô gái xấu số tên Tám đó lên, khi họ vừa chuẩn bị nhảy xuống, dưới mặt nước bỗng nhiên nổi lên ùng ục lần nữa, khiến mọi người sợ hãi không dám xuống.
Thiên nhíu mày nhìn mặt hồ nghi hoặc, chẳng lẽ con ma đó nó đổi ý không cho anh vớt xác con bé lên hay sao? Nếu như vậy, anh cũng không còn cách nào khác, bởi vì chính mình đã tận lực làm phép, linh lực trong người cũng không còn nữa, chỉ có thể đợi nửa tháng sau quay lại.
Trong lúc mọi người đang sững sờ với cảnh tượng trước mặt, bỗng mặt hồ trồi lên một cái gì đó rất to, nhìn kỹ lại người ta mới tá hỏa phát hiện, cái cục to đùng chính là cái xác của con bé Linh đây mà?
Thi thể nó lúc này đã trương phình lên rồi, còn bốc mùi h·ôi t·hối nồng nặc.