“Là xác con Linh kia, nó tự động nổi lên rồi!” Một người trong số đó bỗng kinh hãi la lớn, làm cả đám cũng rùng mình nhìn theo.
Thiên thấy vậy cũng thoáng kinh ngạc, ngay lập tức cho người nhảy xuống vớt cái xác con bé lên. Lúc vớt lên bờ, mặt mũi và cả người nó đã phình to, da dẻ trắng toát có những vết l·ở l·oét ở trên người, chắc chắn không bao lâu sẽ mục nát và vỡ.
Đội cứu hộ vội vã lấy hai ba cái chiếu, đem xác bé Linh bỏ vào trong và cuộn tròn t·hi t·hể nó lại, giữ cho xác không bị bịch ra khi tiếp xúc ngoài trời.
Sẵn tiện, anh ở bên cạnh làm một lễ cầu hồn nho nhỏ, gọi nó về với gia đình để nhìn mặt người thân lần cuối.
Xong xuôi tất cả mọi thứ, người ta cũng đem t·hi t·hể bé Linh giao về nhà để an táng. Vợ chồng ông Dự sau khi nhận được xác của con gái, vừa vui mừng mà vừa đau khổ.
Những đội cứu hộ vẫn phải ở lại, bởi vì xác của cô gái hóa thành ma da còn ở dưới đó. Bốn năm người nhảy xuống ngay khúc sông tìm kiếm, qua nửa giờ đồng hồ bọn họ thật sự mò thấy một nhúm quần áo đã mục nát, bên dưới còn rất nhiều khúc xương.
Vốn tưởng mọi chuyện chỉ có vậy, trong lúc thu hồi xương cô gái, bất ngờ tìm thấy thêm hai cái hài cốt khác nữa, mọi người ai nấy đều tá hỏa, c·hết lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thiên đoán, có lẽ đây chính là hai cái hài cốt của hai người bạn đã ra tay hãm hại cô Tám năm xưa, sau đó c·hết ở chỗ này!
Cuối cùng cũng vội vã thu dọn toàn bộ, pháp y người ta xuống lấy mẫu từng bộ xương để xem thử trùng khớp với ai, sau đó mới bàn giao cho gia đình…
Riêng Thiên thì đã quay trở về nhà, tiếp tục với công việc thường ngày của mình.
…
Đêm tối buông xuống, trùng hợp hôm nay là ngày rằm mười lăm, ánh trăng sáng lơ lửng ở trên cao, làm cho không gian càng thêm thanh mát. Phía bên kia sườn đồi, có một ngôi làng nhỏ, bên trong ngôi làng đó xuất hiện một cái láng trại cũ kỹ.
Chủ nhân ở bên trong là một cô gái còn khá trẻ tuổi, cô mặc chiếc đầm màu vàng, nước da trắng ngần kèm với mái tóc đen dài mượt mà.
Đôi mắt như nước nhìn lên ánh trăng đang đổ dài bàng bạc, ẩn sau khung cảnh tươi mát vậy mà có một đốm đỏ đỏ xuất hiện, cô gái nhíu mày rơi vào suy tư.
Trăng hôm nay rất lạ lẫm, trong những vết đen nhám vậy mà có những hạt li ti màu đỏ như máu, mặc dù rất nhỏ nhưng cô có thể nhìn thấy được nó.
Nội tâm cô bỗng dâng lên cảm giác bất an khó tả, vừa ngột ngạt vừa khó chịu khiến cho cô như muốn nghẹt thở.
“Là… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô gái hốt hoảng kêu lên, cố gắng bình tĩnh tâm tình, vội thở sâu để điều hòa hơi thở.
Ánh mắt dán chặt ánh trăng một lần nữa, chợt kinh ngạc phát hiện, những chấm đỏ li ti đó đang lan rộng ra khắp mặt trăng.
Trước mắt cô bỗng hóa thành một màu đỏ u ám, ánh sáng của trăng không còn nữa, thay vào đó là một màu máu bao trùm toàn bộ không gian, kèm theo mùi h·ôi t·hối tanh tưởi truyền ra.
Cô hoảng sợ muốn chạy vào trong nhà, chợt phát hiện cơ thể bỗng nhiên nặng bất thường, hai chân muốn nhấc cũng không nhấc lên được. Cúi xuống nhìn mới kinh hãi nhận ra rằng, đôi chân của cô đang dẫm lên một chất đen sền sệt cô đặc, nó ghì chặt lấy chân không cho cô gái bước lên nửa bước.
Bỗng… Một làn gió lạnh từ đâu thổi qua, khiến cho cô cảm thấy lạnh thấu xương, cơn lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt tựa như muốn đông cứng. Cô gái rùng mình một cái, đôi mắt quan sát xung quanh, không gian màu đỏ u ám ma mị xen lẫn một chút âm khí đen nhợt nhạt vờn quanh.
Trước mặt cô, một bóng đen cao lớn xuất hiện ở trước hiên nhà, trên đầu nhô ra hai cái sừng to tướng, trên tay người đó cầm một cái xích sắt có gắn cái lồng đèn. Chỉ thấy người đó đang chầm chậm bước đi về phía bên này. Đợi đến khi gần tới nơi, cô gái mới nhìn ra được khuôn mặt của người đó, nội tâm hoảng sợ tột đỉnh.
Đó là một con quỷ dữ, đôi mắt đỏ ngầu như máu, trên đầu có một cặp sừng lớn, khuôn mặt dữ tợn lộ ra hàm răng nanh sắc lạnh. Trên người không có mặc áo, toàn thân in hằn những vết chém sâu hoắm, máu tươi ồ ạt chảy ra thấm xuống dưới chân. Mỗi một bước đi mặt đất in hằn một dấu vết bằng máu, làm cho cô gái càng thêm sợ hãi.
Nó bước tới gần cô, quăng ra cái xích sắt có gắn lồng đèn, đem cơ thể cô trói lại. Cô gái cảm nhận được cơn đau đớn từ da thịt truyền tới, sợi xích sắt cứ siết chặt lấy thân thể, làm cho cô khó thở vô cùng.
Trong cơn hoảng loạn, vội vã đọc những câu kinh từng biết đến, cũng cảm nhận được sợi xích sắt đang dần dần buông lỏng. Cô thoáng chốc hiện lên vui mừng, nhanh chóng đọc càng lúc càng nhanh, con quỷ trước mặt cô khuôn mặt nó tỏ ra vô cùng giận dữ, cố gắng cử động dây xích, nhưng làm cách nào vẫn không thể siết c·hết cô gái ở trước mặt. Nó nhe ra hàm răng nanh đầy máu, gầm gừ giận dữ.
“Groa…groa…”
Đột nhiên, sau lưng cô gái xuất hiện hai ban tay ma quái, nó thọc vào hai bên hông, khiến cô đau điếng người, khuôn mặt trở nên tái mét không còn giọt máu.
Hai bàn tay trắng bệch đó rõ ràng là tay của một người phụ nữ, nó đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng của cô, thậm chí có thể cảm nhận được đôi tay lạnh lẽo thấu xương di chuyển trong người.
Cô quay mặt qua sau nhìn lại, kinh hãi phát hiện, một khuôn mặt trắng toát lạnh tanh vô hồn, với làn da đã thối rửa, đôi mắt trắng dã nhìn về phía cô. Khoảng cách hai khuôn mặt chỉ tầm nửa gang tay, thấy rõ người phụ nữ đó đang nở một nụ cười đầy ám ảnh, khóe miệng rộng toác đến mang tai.
Trên đầu tóc đã rụng đến phân nửa, dòi bọ ăn hết một phần sọ, chỉ còn nửa bộ não vẫn còn đang nhúc nhích. Cô gái thấy bụng cồn cào như muốn n·ôn m·ửa, nhưng dưới bụng lại bị đôi bàn tay đó cào xé bên trong, ngay cả muốn c·hết cũng không được.
Cơn co bóp từ các nội tạng làm cho cô tím tái mặt mày, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, chỉ loáng thoáng cảm nhận được, dưới mặt đất mọc lên vô số bàn tay, đang cố gắng kéo cô xuống dưới vũng đầm lầy nhớp nháp đó.
…
“Này… Này! Dậy đi!” Thiện vừa hay đi ngang qua đây, thấy cô gái đang nằm dưới đất vùng vẫy, vội vàng chạy tới lay lay gọi dậy. Cảm nhận thân thể cô dần trở nên lạnh toát, anh hoảng loạn lấy trong người ra một tấm bùa màu vàng, đem nó đốt lên và đợi nó cháy thành tro sau đó nhét vào trong miệng cô gái.
Một lúc sau thân nhiệt cũng trở lại bình thường, duy chỉ có đôi mắt vẫn nhắm nghiền, Thiện lay mãi vẫn không thấy cô gái tỉnh, trực tiếp giáng một cái bạt tai, tiếng bép vang lên rõ to, khiến một bên má của cô in hằn năm ngón tay đỏ chót.
Cô gái nhờ vậy mới giật mình tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ đánh giá tình cảnh xung quanh một lượt.
“Tui chưa c·hết sao?”
“Này! Có bệnh tâm thần không vậy?” Thiện đưa tay sờ trán của cô gái, thấy trán vẫn ấm như bình thường, không giống như bị bệnh cho lắm, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô gái nghe âm thanh vang lên bên cạnh mới quay sang nhìn anh, giật mình kêu.
“Thiện?”
“Ừ! Là tui!” Thiện gật đầu đáp.
“Anh cũng c·hết rồi sao?” Cô gái vẫn còn trong sợ hãi, hốt hoảng hỏi.