7.
“Đậu phộng bà mới c·hết!” Thiện cáu gắt chửi đổng, chợt nhớ tới lúc vừa rồi cô Trâm cứ giãy dụa liên tục, anh bỗng thắc mắc hỏi, nhưng trong đầu dường như có câu trả lời.
“Mà sao vừa nãy bà giãy dụa dữ vậy? Chẳng lẽ…”
“Vừa nãy tui gặp cảnh tượng kinh khủng lắm…” Trâm vừa nói vừa sợ hãi nhìn xung quanh, ngồi co ro ôm lấy hai chân lại.
“Gặp chuyện gì kể tui nghe với!” Thiện hỏi.
Qua một lúc sau, Trâm cũng đỡ sợ hơn nhiều, mới bắt đầu vào trong láng trại ngồi kể cho Thiện nghe những gì vừa mới nhìn thấy. Thiện vừa nghe xong sắc mặt càng thêm ngưng trọng, bởi nó gần giống những gì lúc sư phụ gặp phải trước khi c·hết.
Anh nghiêm túc nói.
“Mạng bà sắp xong rồi!”
“Sao lại xong?” Trâm nghi hoặc hỏi anh.
Thiện cũng kể lại rành mạch những chuyện trước kia xảy ra với sư phụ mình, trong câu chuyện chỉ khác vài điểm với của Trâm vừa nãy kể. Nhưng có một mối liên kết với nhau, chính là con quỷ mang lồng đèn xích sắt, và nó tới ngày mười lăm.
Ngày mười lăm tháng sau, con quỷ đó lại lần nữa xuất hiện, và lần này nó sẽ bắt đi hồn cô.
Trâm nghe xong cũng thấy hoang mang lo sợ, bởi cô còn rất trẻ không muốn bản thân phải c·hết sớm như vậy, giọng có chút lo lắng hỏi.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tìm một chỗ cao rồi nhảy xuống, như vậy con quỷ sẽ không bắt được hồn phách của bà!” Thiện đùa giỡn.
Câu nói đùa chẳng khiến Trâm vui vẻ tí nào, ngược lại càng thêm khó chịu. Nhìn dáng vẻ bất an lẫn sợ hãi của cô, Thiện thở dài nói.
“Không ấy bà đi theo về gặp anh hai tui, biết đâu ảnh giúp được?”
“Anh hai ông tên là Thiên ấy hả?” Trâm giật mình hỏi.
“Đúng rồi!” Thiện gật đầu, đáp.
“Nếu bà đồng ý thì đi với tui bây giờ, giờ này chắc ổng đang ở nhà.”
Mặc dù anh không chắc giờ này anh hai có ở nhà hay không, nhưng vẫn mang theo Trâm về xem thử. Từ khi anh hai Thiện tự học và hành nghề đến nay, ít khi thấy mặt mũi ở nhà, hầu hết là đi khắp xóm làng trừ tà ma, gọi vong hồn giúp người ta.
Bản thân anh đôi lúc cũng phiêu bạt khắp nơi, nhưng vẫn về nhà cố định theo những ngày cuối tuần. Hôm nay trùng hợp cũng là ngày thứ bảy, chính vì vậy mới tình cờ đi ngang qua thấy Trâm ngã ngoài sân, miệng cứ liên tục rên la ú ớ.
May là anh phản ứng nhanh, cứu cô gái này một mạng, không thì cũng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Trâm vội vàng gật đầu lia lịa, nếu có người đồng ý ra tay phá giải tình thế trước mặt, cô càng mong mau chóng gỡ bỏ nguy hiểm trên người mình, có thể sống một cuộc sống như người bình thường.
“Vậy mau đi đi, chứ giờ trời chưa tối hẳn tui sợ hắn ta lại giở trò tiếp.”
“Tui tò mò bà đâu biết bùa phép gì tại sao ông ta lại nhắm vào bà cơ chứ?” Thiện gật đầu, vừa cùng Trâm đi về nhà mình, vừa nghi hoặc lên tiếng hỏi. Rõ ràng cô ta có biết gì về bùa phép đâu, chẳng lẽ trong tay cô có món đồ gì để khiến lão ta nổi lòng tham?
“Tui… Tui sao biết được! Mau tới đó rồi tính sau…” Giọng nói của cô ấy lưỡng lự, khiến Thiện càng khẳng định với suy nghĩ của mình.
Chẳng biết qua bao lâu, anh mang theo Trâm trở về, nét mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của cô. Thiện nhanh chóng chạy vào nhà chào hỏi ba mẹ một hai câu, thì biết được tin Thiên đã đi xuống nội, chắc tầm nửa tiếng là về tới nhà.
Trong lúc chờ đợi, Trâm bỗng nhận thấy trong lòng cứ nôn nao khó tả, giống như sau lưng bóng tối có đôi mắt đang nhìn chằm chằm, khiến cô nổi hết cả da gà. Chỉ có Thiện ở bên cạnh là không cảm giác được, vẫn ngồi trước hiên rót trà đợi.
Qua một lúc sau, cuối cùng Thiên cũng trở về nhà, trên tay anh cầm hai con vịt xiêm, ngày mốt dự định sẽ làm đám dỗ ông ngoại.
Vừa về tới nhà, anh chợt thấy thằng em mình đang cùng một cô gái nói chuyện với nhau, lâu lâu nó còn cố chọc cười, nhưng mà nét mặt của cô gái đó dường như không vui vẻ mấy.
Ngược lại, trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng khói tà ám, bên trong lộ ra đôi mắt đỏ rực ma mị đang nhìn chằm chằm cô gái.
Thiên lấy làm kinh ngạc, cố gắng quan sát đôi mắt đó thật lâu, bỗng anh nhìn được cảnh tượng đằng sau bên trong.
Xuyên qua hai con ngươi đỏ rực u ám ấy, vậy mà có một gã thầy pháp già, râu ria tóc tai xồm xoàm, hắn đang trong tư thế ngồi thiền. Đôi mắt nhắm nghiền lại, bên hông còn đứng hai con quỷ, hình dáng nó rất mơ hồ, bị làn sương mù đỏ che phủ, Thiên dù dùng hết sức lực vẫn không thể nhìn ra.
Bỗng lão giả đó mở lớn đôi mắt, nhìn xuyên thấu vào khoảng không, mặt đối mặt cùng với Thiên nhìn nhau, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc cùng kh·iếp sợ.
Thiên kinh hãi vội thụt lùi lại, nhanh chóng phẩy tay khiến sương mù trước mặt biến mất ngay lập tức.
Không ngờ hắn lại có thể nhìn thấy anh, càng tò mò người này tại sao lại mang luồng khí tà ác đến vậy? Rốt cuộc là người hay là quỷ hóa thành ?
Vượt qua đèo Phượng Hoàng, cách nơi này hàng trăm cây số, ở trong một khu rừng vắng vẻ có một gã đàn ông lớn tuổi với tóc tai bù xù, y hệt như vừa nãy Thiên thấy.
Chỉ thấy trên trán ông ta đổ từng đợt mồ hôi lạnh, tim bắt đầu đập gia tốc sợ hãi, nhưng bên trong đó lại có chút phấn khích.
“Người này là ai? Tại sao trước giờ chưa nghe nói qua?”
Hắn nghiêm mặt tự hỏi, sau đó mở ra tấm da giấy lớn vốn đã nhàu nát cũ kỹ, trong đó có rất nhiều ký tự và hình dáng lạ. Lướt qua một vòng tấm da trên mặt bàn, đột nhiên ngón tay ông lão dừng lại ở cái hình dáng đặc biệt. Trong đó vẽ hai vòng tròn với hai màu đen trắng khác nhau, nhưng trong viên ngọc trắng lại là chữ đen, còn viên ngọc đen lại khắc chữ trắng. Điểm đặc biệt nằm ở chỗ, xung quanh mỗi viên ngọc đều có tám viên ngọc nhỏ li ti vây quanh.
“Đây là… Âm Dương Bát Vía?” Lão giả kinh hãi bật thốt lên, cố gắng nhìn nó kỹ thêm lần nữa.
“Quả thực là Âm Dương Bát Vía, nhưng tại sao trong âm có dương? Dương lại có âm? Chẳng lẽ là đang chỉ người mang nó đều có mặt trắng mặt đen?”
Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ, nghĩ mãi vẫn không hiểu rõ nó là ý nghĩ gì, bởi tấm da giấy này của sư phụ để lại từ mấy trăm năm trước, ngay cả ông ta bây giờ còn không thông hiểu hết những ký hiệu được vẽ trên đó.
Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, ngoài thanh niên ông ta vừa nhìn thấy, vẫn còn một người nữa cũng đang sở hữu tám vía.
Chỉ duy nhất không biết rõ ràng, rốt cuộc ai là kẻ nắm giữ mặt Âm!
Chỉ cần ông ta hút linh hồn của người có mặt âm, từ nay về sau có thể tự do đi lại trong thiên hạ mà không cần phải trốn chui trốn lủi như bây giờ! Tùy ý điều khiển Quỷ dữ làm thuộc hạ, muốn triệu hồi bao nhiêu tùy thích… Cũng có thể giúp hắn gia tăng thêm tuổi thọ!
Nghĩ đến đây lão già chợt nở nụ cười kích động!
Rõ ràng mục tiêu của hắn bây giờ không nằm ở những thầy pháp đơn giản nữa, mà trực tiếp tìm kiếm người mang mặt Âm! Nhưng mà Thiên cũng sẽ không thoát khỏi bàn tay của hắn!
Dù gì cũng đã sống hai trăm năm, chờ thêm vài năm thì có gì đáng lo lắng?
….
Lúc này, Thiện cùng Trâm đang trò chuyện, chợt nghe tiếng sột soạt bên ngoài cổng vang lên, quay người nhìn ra ngoài cổng, phát hiện Thiên đang đứng ở đó nhìn hai người.
Thấy anh trở về, Thiện vui mừng chạy ra đón.