“Phạm Nghiệt Sinh, là mày sao?”
Người đang nói chuyện tuy đã thay đổi rất nhiều nhưng Phạm Nghiệt Sinh vẫn nhận ra, y chính là Lâm Phàm, người bạn thơ ấu của hắn.
Nhưng chỉ một giây sau, thái độ của y thay đổi nhanh chóng, từ ngạc nhiên thành giận dữ, y trực tiếp lao lên rồi thét: “Trả mạng cho ba của tao!”
Lấy Lâm Phàm làm tâm điểm, toàn bộ Thái Tinh môn cũng xông lên.
“Tiến lên, g·iết c·hết bọn Thái Tinh môn mất dạy.” Lý Tam rống lên.
Đáng tiếc mọi chuyện lại không như ý muốn, đệ tử của Thái Tinh môn quá vượt trội, đệ tử của Chân Tinh môn cứ thế bị g·iết dần, những n·gười c·hết nhanh nhất là những người không có nguyên tố thực tâm.
Phạm Nghiệt Sinh thì lại đang cầm cự từng chút một trước lưỡi kiếm của Lâm Phàm.
“Tao không có g·iết bác Lâm.”
“Mày câm mồm, chính ông nội của mày đã quay về và g·iết cha tao.” Lâm Phàm càng nói càng điên, lưỡi kiếm của y cứ thế cắt ngang từng phần thân thể của Phạm Nghiệt Sinh.
Nhưng cũng may khi thân thể của Nghiệt Sinh đã mạnh hơn rất nhiều nên vẫn tạm ổn để cầm cự.
Lúc này một vài đồng môn của Nghiệt Sinh xông lên t·ấn c·ông Lâm Phàm để bảo vệ thánh truyền đệ tử của mình.
“Bảo vệ thánh truyền đệ tử, bảo vệ Chân Tinh môn, bảo vệ gia đình của chúng ta.”
Nhưng lưỡi kiếm của Lâm Phàm không hề nương tay, chỉ mấy nhát chém, sư huynh đệ liền ngã xuống trước mặt của Nghiệt Sinh.
“Trương mập, Nhị Tứ, Không… không.” Nghiệt Sinh chứng kiến cảnh đó như đứng hình, cảm giác còn đau đớn hơn cả bản thân b·ị c·hém, nhưng hắn không kịp làm gì trước cảnh tượng tuyệt vọng này.
“Lâm Phàm, trả mạng các sư huynh đệ cho tao…” Nghiệt Sinh giận dữ thét lên rồi cố gắng đứng dậy đánh tới.
Lúc này Tuân Hà đang đối đầu với Lý Trình Sơn, cái tên trưởng lão khi trước đến đón Lâm Phàm rời đi.
Nhìn thấy từng đệ tử của mình ngã xuống, y gào lên trong tuyệt vọng, thân thể vẫn cố gắng chạm vào đối phương.
“Tại sao lại không tha cho chúng ta một con đường sống? Tại sao?”
“Tha ư? Ngươi nên c·hết đi rồi hỏi ông nội ngươi!”
Lý Tam bên đây vẫn đang giao đấu với một tên bằng tuổi, dường như thực lực kém xa, y đang ở thế yếu.
Nhưng khi mà tên kia trở nên khinh địch muốn vung kiếm chém đầu của Lý Tam thì lúc này y mới vùng lên, sức mạnh bạo phát, y một tay cầm lấy thanh kiếm của đối phương mặc cho bàn tay như muốn bị cắt lìa, y vẫn cố gắng tiến thật nhanh lại gần rồi dùng miệng cắn vào một phần cổ của đối phương.
Mấy tên đệ tử xung quanh bất ngờ rồi cùng lao vào Lý Tam, Bích Huệ và Vũ Kiều thấy thế liền lao ra dùng thân cản lại, nhưng vẫn còn hai kẻ tranh thủ được mà chém điên cuồng vào Lý Tam.
Nhưng mặc kệ thế nào, y vẫn cố gắng cắn nát phần cổ của đối phương.
Sau khi người bị cắn c·hết đi, Lý Tam mới ngửa mặt lên trời cười ha hả điên dại.
Bích Huệ cùng Vũ Kiều lúc này cũng mỉm cười, nhịp tim của cả ba cũng không còn đập nữa.
Phạm Nghiệt Sinh bên đây càng thêm thê thảm, v·ết t·hương chằng chịt khiến hắn không thể di chuyển nữa, máu cứ chảy ra liên hồi, không hề có v·ết t·hương nào chí mạng nhưng hàng trăm v·ết t·hương nhẹ lại càng thêm khủng kh·iếp.
“Không, Lý Tam, Vũ Kiều, trưởng lão…” Nghiệt Sinh hét lên thê thảm, nước mắt chảy ra pha loãng cùng với màu của máu.
Đến một vài phút sau, Phạm Nghiệt Sinh cũng ngất đi.
Lâm Phàm thở hổn hển, ánh mắt giận dữ cũng phần nào dịu xuống, mối thù g·iết cha xem như hôm nay đã có thể trả.
Hai người bạn thơ ấu từng giúp đỡ nhau vô số lần, lại trở nên như thế này.
Tuân Hà ngày càng tuyệt vọng, y không thể làm gì được Lý Trình Sơn do cách biệt trình độ quá lớn.
Nhìn thấy đệ tử cuối cùng của mình ngã xuống, y quỳ xuống rồi gào khóc như một đứa trẻ vừa chào đời.
“Ta xin lỗi, xin lỗi các con.” Tiếp sau lời nói này, y tự dùng kiếm rồi đâm xuyên ngực của mình.
Tuân gia cứ thế tận diệt, Chân Tinh môn cứ vậy cũng không còn.
Các đệ tử Thái Tinh môn bắt đầu sờ thi, phát hiện chỉ toàn là cặn bã khiến bọn chúng chán nản.
Chỉ riêng Lâm Phàm từ người của Phạm Nghiệt Sinh lấy được cuốn công pháp Hỏa Thể Hóa Pháp, y nhanh chóng khôn khéo đưa nó vào trong người mà không bị ai chú ý thấy.
Tiếp theo, các đệ tử của Thái Tinh môn bắt đầu rời đi.
“Lâm Phàm, con tại sao lại không kết liễu hắn?” Lý Trình Sơn nhìn thấy xác Nghiệt Sinh còn bám chút sinh tức liền hỏi.
“Với những v·ết t·hương như vậy, hắn sẽ không thể nào sống sót được, con muốn hắn cảm nhận c·ái c·hết từ từ và đau đớn.”
“Vậy thì tốt, chứ đừng vì một chút tình cảm quá khứ mà lại nương tay với kẻ thù, ta nói ít mong con hiểu nhiều.”
Toàn bộ Thái Tinh môn cứ thế rời đi, nhưng bọn chúng không hề biết rằng thực tâm của Phạm Nghiệt Sinh vẫn đang không ngừng cung cấp năng lượng cho thân thể của hắn.
Từ khi măng non xuất hiện, thân thể của hắn đã cải biến với khả năng hồi phục, chống chịu, lực lượng mạnh hơn người bình thường.
Và dường như ở ranh giới sinh tử, năng lượng mà măng non phát ra lại nhiều hơn hẳn.
Một ngày rồi hai ngày trôi qua.
Một cơn mưa lớn đi qua, một lão già với cái nón lá đã rách tả tơi, mặc trên mình bộ áo dài đen, khuôn mặt lão âm u thiếu sức sống với những nếp nhăn dày kín.
Trên tay của lão là một cái lồng đèn phát ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lục.
Lão từng bước đi dọc khắp Chân Tinh môn, những xác c·hết nào ở gần lão đều nhanh chóng mục rữa rồi thành tro bụi.
Một hồi sau chỉ còn duy nhất Phạm Nghiệt Sinh nằm đấy.
Lão quyết định đứng ở đấy đợi chờ, thời gian trôi qua đến năm ngày, lão vẫn đứng ở đó mặc cho thời tiết hay thú dữ đi qua, nhưng Phạm Nghiệt Sinh vẫn còn chưa c·hết.
Đến khi hết ngày thứ năm, lão lắc đầu vài cái rồi vác Phạm Nghiệt Sinh đi theo bên mình.
“Không, không… Lý Tam, Vũ Kiều, tông chủ… Các ngươi không thể c·hết.” Phạm Tinh nói mớ sau đó giật mình thức dậy, mồ hôi đã thấm ướt cả áo.
Hắn lúc này mới phát hiện bản thân được đắp thuốc trên khắp cơ thể, hắn gượng người dậy, lúc này bản thân đang ở một ngôi nhà lá đơn sơ chỉ với một chiếc gường, một bàn ăn và một cái võng đang có người nằm trên đấy.
“Nhóc con dậy rồi sao?”
“Ông là ai vậy? Là người đã cứu mạng ta sao?”
“Đúng là ta đã cứu ngươi, theo quy tắc chỉ cần năm ngày không c·hết, không ai nhìn thấy thì ta sẽ cứu người đó, ngươi là người thứ hai mà ta cứu. Còn tên ư? Đã lâu quá rồi ta cũng không nhớ chính tên của mình, ngươi cứ gọi ta là Lão Đồng như người ta hay đồn đại là được.”
Nói xong, lão đứng dậy nhìn về phía Phạm Nghiệt Sinh, điều này làm hắn giật mình, bởi vì cái bộ dáng của lão này nếu nói hai trăm năm tuổi thì hắn cũng tin, nếp nhăn đã che hết chín phần của hai con mắt.
“Giật mình đến vậy sao! Lão cũng chán cảm giác sống già nua bất tử này rồi.”
“Xin lỗi ông là con vô ý.” Nghiệt Sinh nói xong nghiêng đầu cảm ơn: “Cảm tạ ơn cứu mạng của ông.”
“Ngươi thích dùng kiểu xưng hô khoa biệt nhỉ?”
Xưng hô khoa biệt chính là kiểu xưng hô anh em, tao mày, ông con…
Còn cái cách xưng hô ta ngươi, gia gia, mẫu thân… được gọi là kiểu xưng hô tiên biệt.
Do sự giao lưu của văn hóa nên cách xưng hô nào cũng được chấp thuận, cho dù là trộn lẫn khoa biệt hay tiên biệt cũng sẽ không có ai để ý đến mà bây giờ đa số đều như vậy.
“Dạ tại con thấy vậy thì quen hơn.”
“Haha, lão đây cũng vậy.”
“Nằm xuống nghỉ ngơi đi, thân thể con hồi phục rất nhanh nhưng muốn khỏe lại hoàn toàn ắt hẳn phải mất thêm một tuần.”
“Chân Tinh môn… bị diệt toàn bộ rồi phải không ông?” Phạm Nghiệt Sinh vừa nói vừa rơi nước mắt, thật ra hắn biết bản thân là người duy nhất sống sót, hắn chỉ muốn hỏi lại một lần nữa để xác nhận sự thật.
Lão Đồng không cảm xúc đáp: “Đúng vậy.”
Phạm Nghiệt Sinh siết chặt nắm đấm, hắn hướng mặt lên gào to: “Lâm Phàm, Thái Tinh môn, một ngày nào đó ta sẽ diệt sát toàn bộ các ngươi.”
Thời gian cứ vậy trôi qua, Phạm Nghiệt Sinh phát hiện Lão Đồng vô cùng thân thiện, mỗi bữa ăn, giấc ngủ của hắn đều được chăm lo rất tốt.
Một tuần đã trôi qua, Phạm Nghiệt Sinh đã có thể đi lại thoải mái, cảm xúc hận thù cũng đã được chôn giấu kỹ trong người chứ không thể hiện ra.
“Thưa ông, lần trước ông bảo con là người thứ hai về đây, vậy người thứ nhất là ai vậy ông?”
Lão Đồng nghe đến đây trầm lại, phải mất một vài giây sau lão mới đáp lời.
“Chính là một tên khốn kiếp mà ta hận nhất.” Ở với nhau suốt bấy lâu, Phạm Nghiệt Sinh chưa bao giờ thấy Lão Đồng tức giận đến mức này, nhưng nét mặt lại làm cho hắn có cảm giác giả giả.