Thấy Lão Đồng tức giận như vậy nên Phạm Nghiệt Sinh cũng không hỏi gì thêm.
Mấy ngày lại cứ yên ổn trôi qua, Phạm Nghiệt Sinh lúc này muốn rời khỏi nơi này, bây giờ mục tiêu của hắn ngoại trừ tìm ông nội thì chính là trả thù cho Chân Tinh môn, mà để thực hiện được điều đó chỉ có thể là sức mạnh, lần đầu tiên khát khao sức mạnh lớn như vậy trong lòng hắn.
“Khoan đã.”
Nghiệt Sinh vừa chỉ mới bước chân ra khỏi cửa thì Lão Đồng đã gọi hắn lại.
“Thái Tinh môn chính là con chó sống nhờ cậy bởi Thượng Hoài tông, một thế lực lớn nhất ở khu vực phía trung Đảo Phương Nam, ngươi có còn muốn trả thù hay không?”
“Thù này con nhất định phải trả cho dù đối thủ có là ai đi nữa, Chân Tinh môn là gia đình thứ hai của con.”
Lão Đồng nghe vậy từ dưới gầm giường lấy ra chiếc đèn lồng lúc trước đã dùng để dọn xác Chân Tinh môn.
“Đến đây! lão sẽ kể cho ngươi một câu chuyện của quá khứ.”
Phạm Nghiệt Sinh quay lại nghe lời mà ngồi xuống ghế, hắn chăm chú lắng nghe từng lời mà Lão Đồng nói, khuôn mặt biểu hiện đủ thái độ, từ bất ngờ sang khó chịu rồi có khi lại là tức giận.
Câu chuyện này chính là kể về quá khứ của Lão Đồng.
Hóa ra Lão Đồng đã sống hai trăm năm nay, việc này rất bình thường với những người tu tiên, nhưng bất ngờ thay lão lại là người mang thực tâm không sở hữu nguyên tố.
Trong một buổi săn bắn, lão vô tình bị cuốn vào hỗn chiến của hơn mười tu tiên giả, trận chiến kéo dài vô cùng kịch liệt, đến hồi chiến trận chỉ còn một kẻ mang thương tích nặng nề còn sống, Lão Đồng vì tự cứu chính mình đã liều mình đối phó với tên tu tiên giả kia.
Không biết là trời xui đất khiến kiểu gì mà Lão Đồng nhờ việc trốn dưới một cái xác của tu tiên giả khác đã bật dậy ngay khi nghe bước chân đến gần và thành công đâm một lưỡi đao vào tên đó.
Sau đó Lão Đồng phát hiện mục đích của nhóm tu tiên giả là một cái hộp làm bằng gỗ, lão mở cái hộp cũ nát đó ra thì phát hiện bên trong là một cái đèn lồng.
Đèn lồng vừa đưa ra liền phát ánh sáng xanh nhạt, toàn bộ xác c·hết bị biến thành tro bụi, mà lão cũng nhận được một nguồn sinh lực lớn có thể duy trì sự sống.
“Lão đây có mối thù gia đình bị g·iết bởi Thượng Hoài tông, hiện nay ta cũng không thể sống được bao lâu, ngươi có thể vì ta trả mối thù này không?”
Nói xong, Lão Đồng tiến đến chỗ của Phạm Nghiệt Sinh, nước mắt giàn giụa rồi quỳ xuống nói: “Hãy giúp lão được không?”
Phạm Nghiệt Sinh không chịu được cảnh đáng thương này, hắn đỡ Lão Đồng đứng lên rồi hứa: “Được, dù sao con nếu muốn trả thù Chân Tinh môn cũng phải đối đầu Thượng Hoài tông.” Lúc này Nghiệt Sinh vẫn chưa hiểu được Thượng Hoài tông là thế lực như thế nào? Hắn chỉ là do cảm động quá mức trước câu chuyện của lão.
Lão Đồng nghe vậy đưa cho Phạm Nghiệt Sinh chiếc lồng đèn của mình.
Phạm Nghiệt Sinh cũng vì thế rời đi, hắn nhìn vào chiếc đèn lồng thì mới phát hiện nó không hề có lửa mà vẫn phát sáng.
“To quá, hơi bất tiện thì phải.” Phạm Nghiệt Sinh nói nhỏ.
Nhưng ngay giây phút này, chiếc lồng đèn lại hóa nhỏ chỉ còn khoảng bằng ngón tay cái, Phạm Nghiệt Sinh thấy vậy vui mừng cho nó treo trên đai lưng.
Hắn không hề biết rằng Lão Đồng trong căn nhà đang ú ớ, khuôn mặt sợ hãi, rất nhanh thì lão chỉ còn là tro bụi, giống hệt như cái cách mà đệ tử Chân Tinh môn bị dọn đi.
Theo như lời Lão Đồng thì nơi hiện tại của hắn đang ở nằm ở hướng nam của Đảo Phương Nam và cứ đi theo hướng Bắc sẽ tìm được một tòa thành nhỏ.
Mục tiêu của Phạm Nghiệt Sinh chính là đến nơi đó, hắn muốn nghe ngóng xem có thể gia nhập được tông môn nào để tu tiên hay không?
Trên đường đi, Phạm Nghiệt Sinh vẫn luyện tập Hỏa Thể Hóa Pháp, măng non trong thực tâm của hắn sinh trưởng với tốc độ cực kỳ cực kỳ chậm chạp.
Đến sáu ngày sau, hắn yên ổn đến được Đô thành, biểu hiện khuôn mặt của Phạm Tinh là từ buồn bực sang ngạc nhiên.
Buồn bực chính vì mấy tên thị vệ bên ngoài đã vét hết toàn bộ kinh phí mà hắn có được ở chỗ của Lão Đồng cho.
Còn ngạc nhiên là vì Đô thành quá rộng lớn, người người tấp nập, đây là lần đầu tiên hắn thấy mọi người tập trung đông đúc như vậy.
Có người buôn bán, có người nấu ăn, có người bán trà, có những công tử ăn mặc quý phái nhưng cũng không thiếu những tên ăn mày đang van xin, khóc lóc.
Phạm Nghiệt Sinh sờ lấy bụng của mình, hắn lấy tạm một quả táo rừng vẫn còn để trong hành lý.
Đang tính ăn thì hắn cảm thấy được có ai đang nhìn mình, quay đầu lại mới phát hiện hóa ra là một nữ tử ăn mày đang nhìn lấy hắn.
Để phát hiện nàng là nữ cũng phải mất khá lâu thời gian, bởi khuôn mặt của nàng lấm lem bùn đất, hình dáng nhỏ bé, gầy trơ xương, trang phục trên người chỉ là một đống giẻ lau chấp vá mà thành, lâu lâu còn phát hiện có vài con rận rớt ra.
Thấy nàng ta như vậy, lòng tốt của Phạm Nghiệt Sinh trỗi dậy, hắn đưa cho nàng quả táo rừng, bản thân thì lấy nốt quả táo còn lại trong hành lý mà ăn.
Lót được một chút thức ăn, Phạm Nghiệt Sinh đứng dậy nhìn xung quanh, hiện tại thứ hắn cần nhất là tiền.
Ở thế giới của phàm nhân, bạc chính là hàng hóa đặc biệt, mang giá trị trao đổi.
Còn ở thế giới của tiên nhân thì linh thạch chính là bạc ở thế giới của phàm nhân.
Đô thành tuy đông đúc, nhưng đó chỉ là dưới ánh nhìn của Phạm Nghiệt Sinh, nó cũng chỉ là một tòa thành hẻo lánh mà những người tu tiên cũng chỉ được mấy người.
“Ngươi sao lại cứ đi theo ta thế?” Phạm Nghiệt Sinh quay đầu khó chịu nói.
Nữ tử ăn mày đấy không đáp gì mà vẫn cứ cúi đầu đi phía sau.
Phạm Nghiệt Sinh bật tốc chạy đi, rất nhanh hắn núp sau một căn nhà nhỏ nhìn nàng ta loay hoay tìm mình.
Nhưng chỉ phút chốc sau, nàng ta đứng giữa đường rơi vài giọt nước mắt, việc này làm Phạm Nghiệt Sinh cảm thấy bản thân hơi tội lỗi. Nhưng hắn hiện tại nuôi mình còn chưa xong thì lấy gì mà mang thêm một miệng ăn.
“Đáng ghét.” Nghiệt Sinh đấm tay vào tường một cái rồi đi ra ngoài.
Nữ tử thấy thế mừng rỡ, chạy đến lao vào ôm hắn.
Phạm Nghiệt Sinh vội đẩy nàng ra rồi nói: “Này, nam nữ không nên thân thiết đến thế, mà ta ngươi không quen biết, tại sao lại cứ muốn đi theo ta?”
“Ta sợ… sợ bị bỏ rơi.”
“Ngươi từng bị bỏ rơi.”
Nữ tử gật đầu.
“Gia đình bỏ rơi ngươi sao?”
Nữ tử lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc là ai bỏ rơi ngươi?”
“Là ta bỏ rơi ta.”
“Hả?” Câu nói của nàng khiến cho Phạm Tinh thật sự quá khó hiểu, nàng tuy có độ tuổi bằng hắn nhưng mà dường như cách nói chuyện chỉ như một đứa trẻ mười hai tuổi, giống như đã lâu rồi chưa nói chuyện với ai.
Với tính cách còn bao nhiêu khuyết điểm hiện tại, Phạm Nghiệt Sinh quyết định mang theo nàng.
“Ngươi tên gì?”
“Tên của ta… người khác đã lấy.”
Phạm Nghiệt Sinh: (?_?)
Nhưng số phận rất nhanh vả mặt Phạm Nghiệt Sinh, chẳng ai chịu nhận hắn vào làm cho bất cứ công việc gì. Đơn giản nhận hắn làm còn phải bao luôn phần ở, với nữa hắn là người bên ngoài đến nên người ta rất hoài nghi.
Một ngày rồi lại hai ngày, Phạm Nghiệt Sinh chẳng tìm được việc gì. Nhưng cũng may hắn đã có chút bánh bỏ vào bụng.
Là một người qua đường đã cho nữ tử ăn mày đi theo hắn.
Giờ nghĩ lại, Phạm Nghiệt Sinh không hiểu được là ai đang cưu mang ai?