Chỉ là hắn không hề sử dụng được sức mạnh từ ngọn măng tre mới nhú được hơn một phân này.
“Quái lạ.” Hắn cứ cảm thấy măng tre này không ngừng tuôn ra một nguồn năng lượng nhẹ, nhưng hắn lại không thể nào lấy được nguồn năng lượng này.
Thử đến thử lui lại hết ngày, Phạm Nghiệt Sinh cuối cùng chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, hắn vẫn sẽ tu luyện để xem tình hình tiếp theo.
“Sư huynh, tình hình tu luyện của huynh thế nào rồi?” Lý Tam thấy Phạm Nghiệt Sinh đang chẻ củi thì chạy đến hỏi.
Điều này vô tình làm cho Nghiệt Sinh sơ ý bị một vết chém nhẹ trên mu bàn tay trái.
Lý Tam thấy vậy xin lỗi rồi chạy đi tìm một mảnh vải để buộc lại v·ết t·hương cho Nghiệt Sinh.
Nhưng lạ thay Nghiệt Sinh không hề cảm nhận được sự đau đớn nào, mà hơn nữa rõ ràng một búa khi nãy lực rất mạnh mà v·ết t·hương lại nhẹ đến bất thường.
“Chẳng lẽ là cái măng kia.” Hắn tự nói trong lòng.
Nhưng sau cùng hắn sẽ không tự làm b·ị t·hương bản thân để xác định việc này, chuyện tiếp theo cứ để tiếp theo.
Đến giờ ăn cơm, cả đám cứ như vậy cùng nhau ăn bữa cơm với rau rừng cùng một chút cá bắt được bên sông.
“Nè, các ngươi có bao giờ nghe đến Lão Đồng?” Lý Tam giọng u ám nói, cốt là để hù dọa mọi người.
“Lão Đồng? Cái tên kỳ quái như này ta chưa từng nghe thấy.” Vũ Kiều đáp.
“Đúng vậy, đó là ai thì ngươi cứ nói huỵch toẹt ra đi, mờ ám làm gì?”
Lý Tam thấy thế mới đứng lên, tay vẫn cầm đũa chỉ trỏ, miệng thì nói: “Khi ta đến thôn để mua chút đồ thì mới nghe mọi người ở đấy nói, Lão Đồng là một chuyên gia ăn xác, chỉ cần nơi nào có nhiều xác c·hết xuất hiện thì lão sẽ có mặt, sau đó ăn thịt hết toàn bộ xác c·hết.”
“Trời ạ, chỉ là tin đồn nhảm, huynh đừng hù dọa mọi người.”
“Đúng đấy.”
Thời gian lại cứ thế trôi qua, cuộc sống yên bình, hạnh phúc này là thứ mà Nghiệt Sinh luôn khát khao. Nhưng đáng tiếc mọi chuyện không thể kéo dài được lâu.
Một kết giới bị phủ lên bao quanh Chân Tinh môn khiến không kẻ nào có thể thoát ra ngoài.
Cả tông môn nhốn nháo lên, dùng mọi khả năng đánh vào nhưng kết giới vẫn như cũ bền vững.
Đến sau, Tuân Hà và Bích Huệ mới quan sát thấy kế giới được dựng nên bởi bốn người đứng theo bốn hướng đông, tây, nam, bắc.
Nhìn thấy trang phục của bọn chúng làm Tuân Hà xanh mặt đến mức ngất xỉu, bởi đây chính là Thái Tinh môn.
Cũng lúc này, một nhóm đệ tử và trưởng lão của Thái Tinh môn được tập hợp.
“Nhiệm vụ hôm nay sẽ là diệt phản đồ, trừ hậu hoạn, đặc biệt không được để ai sống sót, các ngươi nghe rõ chưa.” Người đang phát biểu chắc chắn rất quen thuộc với Phạm Nghiệt Sinh, bởi y chính là tiên nhân khi xưa đến thôn của hắn thu nhận đệ tử, Lý Trình Sơn.
Thái Tinh môn chỉ là tông môn hạng trung bình yếu, nếu không sẽ không phải đi đến thôn làng nghèo nàn để thu nhận đệ tử, nhưng so với Chân Tinh môn thì bọn chúng mạnh hơn gấp hàng chục lần.
Lúc này Tuân Hà biết sự thật đã không thể nào che giấu được nữa, y triệu tập tất cả đệ tử lại.
“Cái gì? Sư phụ nói vậy là sao?” Đám đệ tử sau khi nghe được câu chuyện thì hết sự hoảng sợ và phức tạp.
“Ý của sư phụ là Chân Tinh môn chúng ta được tách ra từ Thái Tinh môn?” Một tên đệ tử quát to.
Lý Tam mới đi đến chỗ của tên đó kéo áo y lên rồi mắng: “Ngươi từ khi nào dám ăn nói như vậy với sư phụ hả?”
“Lý Tam, bình tĩnh lại.” Tuân Hà nói lớn, tiếp đó y nhìn qua một lượt đệ tử rồi tiếp tục nói: “Ông nội của ta trước kia là trưởng lão cấp thấp của Thái Tinh môn, về sau không chịu được cách hành xử của tông môn này với phàm nhân nên mới phản bội rồi về sau tự lập sư môn, sau này Thái Tinh môn cảm thấy giận dữ nên mới ra tay tàn sát toàn bộ Tuân gia của ta.”
“Vậy hiện tại kẻ đang có ý định xấu với chúng ta là Thái Tinh môn?” Phạm Nghiệt Sinh nói.
“Đúng vậy, ta xin lỗi các con.” Tuân Hà quỳ xuống, hai mắt nức nở.
Một vài tên đệ tử, nhanh nhất là Lý Tam tiến lên đỡ người dậy.
Nhưng không phải là tất cả, một vài người đệ tử bắt đầu la hét tuyệt vọng, điều này không phải nói họ không yêu Chân Tinh môn, chỉ là bây giờ thời khắc của c·ái c·hết đã đến quá gần khiến bọn họ mất đi lý trí.
Tất cả bình tĩnh lại sau một ngày, đến sáng hôm sau, do bị giam cầm trong kết giới nên thứ họ ăn chỉ có thể là chén cháo trắng.
“Mẹ nó! Thái Tinh môn thì đã làm sao chứ? Chỉ cần chúng ta đồng lòng thì còn sợ gì bọn chúng, có c·hết thì kiếp sau chúng ta lại cùng nhau lập nên Chân Tinh môn.” Lý Tam đứng dậy giữa bàn rồi hét lớn.
Nhưng chả có ai đáp lại khí thế của hắn, đối đầu Thái Tinh môn ư?
Bọn hắn lấy gì để đấu đây?
Người ta là tông môn lợi hại còn bọn chúng ngay cả tư cách gọi là tông môn cũng không xứng.
Không khí u ám cứ thế thể hiện rõ, cho đến tối hôm ấy, Tuân Hà mới đi đến gần kẻ đang đứng tạo kết giới.
Y trực tiếp quỳ xuống, dập đầu khóc lóc van xin: “Ta chính là cốt nguồn tạo nên Chân Tinh môn, các ngươi muốn g·iết hay làm gì ta cũng được, chỉ cần tha cho đệ tử của ta thôi.”
Nhưng cái tên kia chỉ nhìn bằng nửa con mắt, miệng cười giương lên một bên, thái độ khinh miệt vô cùng.
Tuân Hà cứ thế dập đầu.
Đến sáng hôm sau, Lý Tam không tìm thấy Tuân Hà thì mới phát hiện ra sự vật, hai mươi đệ tử Chân Tinh môn lập tức đi đến, lúc này dưới mặt đất đã được phủ đầy máu đông.
Nhưng Tuân Hà vẫn cứ thế dập đầu trong vô thức, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm: “Hãy tha cho đệ tử của ta.”
Lý Tam khuôn mặt nổi gân xanh, y thét lên rồi không ngừng đánh vào kết giới.
Những đệ tử khác cũng giận dữ không kém, Bích Huệ tiến lên đỡ Tuân Hà dậy, toàn bộ những đệ tử khác cũng hưởng ứng Lý Tam lao lên đánh toàn lực vào kết giới, ngay cả bà nấu ăn cũng cầm đá ném vào.
Nhưng kết giới của bốn cường giả làm gì có thể bị phá hủy dễ dàng như vậy.
Sự tức giận sau một tiếng đồng hồ thì giảm bớt, tất cả đệ tử đều quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến buổi ăn cơm tối, tất cả đều hừng hực khí thế.
“Cho dù c·hết thì ta cũng phải kéo theo mấy tên.”
“Hừ, c·hết có gì đáng sợ, sống mà sợ hãi mới đáng sợ.”
Tuân Hà với mảnh vải quấn đầu đứng bên ngoài ngã quỵ xuống, nước mắt lại lần nữa rơi.
Phạm Nghiệt Sinh không nói lời nào nhưng bàn tay vẫn siết chặt, hắn thề ngày may sẽ chiến đấu vì Chân Tinh môn, vì cái gia đình mới này, chỉ đáng tiếc c·hết thì sẽ không thể nhìn thấy ông nội một lần nữa.
Đến sáng ngày tiếp theo, kết giới được dựng theo hình khối lập phương bỗng biến mất một bên mặt, tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh của Chân Tinh môn.”
Một đám đệ tử Thái Tinh môn cùng vài trưởng lão đi vào, bọn chúng mặc trên mình trang phục giao lĩnh cải cách màu xanh ngọc khi tạo nên sự thuận tiện hết mức nhưng vẫn giữ được nét đẹp truyền thống, đây chính là trang phục hòa hợp giữa những phần sót lại của thế giới hiện đại và sự phát triển của thế giới tu tiên.
Rất nhanh cả hai bên chạm mặt nhau, Phạm Nghiệt Sinh bất ngờ khi bên kia hắn thấy người quen của mình, không phải một mà có đến tận hai.