Nghĩ đến, nghĩ lui, Nghiệt Sinh thật chẳng biết nên làm thế nào.
Đã bảy ngày trôi qua, hắn thậm chí đã xin được rất nhiều tiền lẻ trên đường, mấy ngày chưa tắm khiến hắn bốc mùi chẳng khác gì bãi rác.
Mãi không có cách nên hắn quyết liều mà thôi.
Một tháng trôi qua, sau thời gian dài chờ đợi, hắn cuối cùng cũng bắt được một tên Ám Hà, để được điều này hắn hàng ngày đều đi loanh quanh Hợp Quán thành.
Nhìn thấy là Nghiệt Sinh, tên b·ị b·ắt ngạc nhiên không kém.
“Ngươi là Tiến…”
“Tiến cái quái gì?” Nghiệt Sinh chưa đợi đối phương nói xong thì đã đút vào miệng của y một viên đan dược màu đen.
Nuốt phải viên đan làm cho tên b·ị b·ắt hoảng, mùi của viên đan nồng nàn với hương vị mằn mặn, đắng đắng, rõ khó nuốt.
“Ngươi cho ta uống cái gì?”
Nghiệt Sinh nở ra một nụ cười tà ác, giọng hung tàn nói: “Hiển nhiên là độc đan, nhưng từ đó đến giờ chưa ai c·hết vì độc này.”
“Haha, hóa ra là một viên đan quèn, vậy ngươi còn cố cho ta uống làm gì?”
“Bởi vì sau ba ngày mà ngươi không được uống giải đan thì sẽ bị thối rữa từng chút một trong thân thể, đau đớn đến cùng cực, từ trước đến nay người uống phải đều tự xác mà chưa bao giờ c·hết bởi c·hất đ·ộc.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa rùng mình, cảm giác như ngay cả chính hắn cũng sợ viên đan này.
Tên Ám Hà nghe thế có chút sợ hãi, suốt một tháng qua không phải Nghiệt Sinh chưa gặp qua thành viên Ám Hà, chỉ là hắn muốn lựa chọn tên như thế này, một tên mới khù khờ, s·ợ c·hết, hiển nhiên chỉ là nhìn qua mặt rồi đoán, cũng may lần này hắn đoán không sai.
“Haizz, ta đi đây, ngươi từ từ tận hưởng ba ngày còn lại của cuộc đời đi.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa quay lưng.
Bỗng cái tên Ám Hà quỳ xuống ôm chằm lấy chân hắn, mếu máo nói: “Tiến Đô huynh, xin hãy tha cho ta, ta mới vào Ám Hà chỉ được năm tháng, chúng ta còn gặp nhau hai lần huynh có nhớ không?”
Nghiệt Sinh cười khặc khặc trong lòng, sau đó hắn yêu cầu cái tên này phải làm một chút chuyện.
Chỉ mới hai ngày sau, Nghiệt Sinh ở trong một căn nhà hoang của Hợp Quán thành.
Người mà hắn mong chờ cuối cùng cũng đến.
“Tiến Đô, ngươi thật đang muốn giở trò gì đây?” Người nói không ai khác chính là Thuận Hàn, người đắc lực nhất dưới trướng của Tư Ý.
Hiển nhiên y đi cùng với cái tên Ám Hà mà hắn cho uống độc đan đó.
“Tiến Đô huynh, ta đã mang người đến, huynh hãy cho ta giải đan đi.” Tên này vừa nói vừa khóc, bản thân y hai ngày nay luôn cảm thấy đau bụng, khó chịu, hiển nhiên đây là do y sợ quá mà tự tưởng tượng ra.
“Ngươi ra ngoài trước, vài giây sau liền có giải đan.”
Nghe Nghiệt Sinh nói thế, đối phương liền ra bên ngoài đợi chờ.
Nghiệt Sinh thấy vậy liền rất nhanh lấy tay kì kì trên thân thể, mười ngày không tắm, hắn rất nhanh lấy được một viên đan đen trên người.
Thuận Hàn bày ra bộ mặt không biết chuyện quái gì đang xảy ra.
“Vào đi.”
Đối phương vừa vào rồi chụp lấy giải đan Nghiệt Sinh đưa thì mừng như đứa trẻ mới lớn được cho kẹo rồi nhanh chóng đưa vào miệng nuốt.
Thuận Hàn một bên xanh mặt, cố nén cơn buồn nôn.
“Rời khỏi đây đi, nhớ kỹ đừng có khai gì về chuyện này nếu không muốn c·hết.”
Thuận Hàn hiểu ra đôi điều, y nhìn về Nghiệt Sinh rồi nói: “Ngươi tìm đến ta là vì chuyện gì, không sợ ta bắt ngươi sao?”
“Không sợ, vì ngươi đã nhận lời đến đây.”
“Ta nhận lời đến đây chính là để bắt ngươi thì sao?”
“Haha, ngươi còn nhớ những lời ta nhờ tên khi nãy chuyển cho ngươi, nếu muốn quyền lực thì hãy đến đây một mình, ngươi nếu muốn bắt ta thì nãy giờ có lẽ ta đã bị hơn mười tên vây đánh.”
Thuận Hàn mỉm cười nhẹ rồi nói: “Chủ đề chính đi, quyền lực mà ngươi nói có ý nghĩa là gì.”
“Haha, đúng là thẳng thắn, ta thích làm việc với người như vậy.”
Nghiệt Sinh tiếp đấy nói nhỏ với Thuận Hàn một chút kế hoạch nhỏ, Thuận Hàn ban đầu có chút lưỡng lự, nhưng nghĩ đến những giá trị khi thành công khiến cho y không thể kìm lòng nổi mà đồng ý.
Ngày hôm sau, Thuận Hàn quỳ gối xuống dưới chân của Mạc Thành, cúi đầu thuần phục.
“Ngươi là người của Tư Ý, bây giờ lại muốn đi theo ta?” Mạc Thành khó chịu nói, hiển nhiên y nghĩ rằng đây là cái bẫy.
“Ta chỉ chọn người có khả năng chiến thắng nhất, chỉ cần ngài đảm bảo rằng khi ngài lên chức vị Đại Thống lĩnh thì ta sẽ được lên Thống Lĩnh.” Thuận Hàn dõng dạc nói.
“Vậy ngươi thử nói đi.”
Thuận Hàn trình bày rằng phát hiện Tiến Đô đang ôm theo chiếc hộp ở Tiểu Diện sơn.
Nghe tin này làm cho Mạc Thành liền có chút động tâm, Tiểu Diên sơn đúng là nơi mà Nghiệt Sinh có khả năng trốn rất cao, nhưng bản thân y cũng đã đi đến dò xét một lần nhưng mà kết quả cũng không phát hiện thấy gì.
“Được, ta tin ngươi, nếu như không phát hiện thấy gì thì ngươi cứ coi chừng đấy.” Mạc Thành nói, dù gì thì đi đến đó cũng không mất mát gì.
Đợi Mạc Thành rời đi thì Thuận Hàn lại tìm đến Tư Ý.
“Ngươi nói rằng Mạc Thành đã lấy được báu vật, mà lại tính cất giấu trên người rồi tự mình trốn đi sao?”
“Đúng vậy Thống lĩnh, ta nghi ngờ nếu như Mạc Thành đó trốn được, đến khi các đại nhân của Ngũ tầng đến, tên Mạc Thành lại bảo rằng ngài có ý đồ nên gã mới phải trốn đi, như thế thì vừa được khen thưởng mà lại vừa… trừ khử được ngài.”
Tư Ý nghe vậy tức giận đến đỏ mặt, bàn tay nắm chặt đấm ghế.
“Ta phải g·iết c·hết tên đó, nói đi, tên đó đang ở đâu!”
Quay trở lại Tiểu Diên sơn, Mạc Thành chỉ mất có bảy tiếng đồng hồ để đến được nơi này.
“Tiến Đô, quả thực ngươi trốn ở đây!”
“Thống lĩnh, cần gì phải như thế, dù sao ta cũng từng là thuộc hạ thân cận của ngài mà.”
Nghiệt Sinh nói, phía sau của Mạc Thành chỉ có ba thuộc hạ, rõ ràng là vì muốn đến đây nhanh nên liền mang theo ít người.
“Ngươi còn nhớ rằng ngươi là thuộc hạ của ta, đưa đồ vật đây, ta tha cho ngươi một con đường sống.”
Nghiệt Sinh cười cợt, đường sống? Hắn còn không hiểu tính cách của Mạc Thành?
Bề ngoài thì tỏ ra tốt bụng, thân thiết nhưng bên trong thâm độc, sẵn sàng g·iết c·hết bất cứ ai cản đường, loại người này mới thật sự đáng sợ.
Bỗng lúc này trên trời có một cái pháo sáng bay lên.
“Mạc Thành, dị hỏa ở đây, hãy tha cho ta.” Nghiệt Sinh nói xong thì ném chiếc hộp đựng dị hỏa ra xa rồi quay người trở lại.
Mạc Thành theo quán tính liền chạy theo chiếc hộp, mặc kệ Nghiệt Sinh đã trốn thoát.
Nhưng khi mở ra, chiếc hộp hoàn toàn trống không.
“Tiến Đô…” Mạc Thành rống giận, liền muốn đuổi theo, y là Động Nguyên cảnh nên chấp Nghiệt Sinh nửa đường vẫn tự tin bắt kịp.
Nhưng vừa mới đuổi theo thì y cảm nhận được Tư Ý đã ở sau.
“Ngươi đến đây làm gì?” Mạc Thành khó chịu nói.
Tư Ý nhìn thấy trên tay của Mạc Thành là chiếc hộp không thì càng thêm tin tưởng những lời mà Thuận Hàn nói, huống chi Thuận Hàn là đắc lực dưới trướng nên y vốn đã tin tưởng từ đầu.
“Mạc Thành, ngươi quá âm độc rồi.” Tư Ý nói xong rồi lao lên, phía sau hơn năm người thủ hạ cũng cùng lúc tiến lên.
Mạc Thành chống lại, miệng vội nói: “Ngươi đang làm gì đấy hả? Muốn chức Đại Thống lĩnh đến điên rồi sao?”
Ba thủ hạ phía sau Mạc Thành cũng tiến lên, hai bên v·a c·hạm quyết liệt.
Tư Ý thì tức giận, Mạc Thành giải thích không được cũng quyết chiến, dù gì cả hai đã có hận ý từ rất lâu.
Truyện đã qua 100c, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình, chân thành cảm ơn!