“Giúp ngươi trả thù? Làm sao mà giúp?” Nghiệt Sinh nói.
“Giúp ta trả thù.”
“Đối phương như một vị thần như thế thì ta lấy cách gì trả thù cho ngươi.”
“Giúp ta trả thù.”
Mặc kệ Nghiệt Sinh nói như thế nào thì thứ mà hắn nhận lại chỉ là “giúp ta trả thù”
Nhưng mà hắn không dám nhận lời, một cái liếc mắt khiến hắn tè trong quần thì làm sao mà mơ mộng đến trả thù đây.
Một ngày, hai ngày, tâm ma vẫn cứ vậy đeo bám lấy Nghiệt Sinh.
Bản thân hắn cũng làm đủ trò như đọc văn cảm tưởng, khóc than số phận nhưng vẫn như vậy không có hiệu quả.
Quá mệt mỏi, Nghiệt Sinh cắn răng quyết nhận lấy cái phần tâm ma này, cho dù trả thù thần thì sao chứ, hắn còn muốn siêu việt cả thần.
“Ngươi yên tâm, thù hận của ngươi ta nhận, kẻ đã phá hỏng mộ phần Kiều Ngân, ta sẽ chôn hắn xuống mộ rồi lại phá mộ của hắn.” Từng chữ đanh thép được Nghiệt Sinh phát ra.
Lúc này tâm ma bao lấy người của Nghiệt Sinh, trong cơn hư ảo, hắn đã thấy được ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng của tên thần đó, thứ nhìn rõ duy nhất chính là con mắt thứ ba ở trên chán.
Nghiệt Sinh lại quay về con đường mòn ban đầu, lần này hắn không chạy thục mạng nữa mà từ từ bước đi, bởi hắn biết bản thân không thể nào tránh được.
Tâm ma thứ hai được giải, đám mây đen đã tán đi hắn, nhưng vẫn còn lại một phần, nó lần nữa bâu vào người của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần vào thử thách thứ ba này, nhưng lạ thay chỉ một vài giây sau thì đám mây tâm ma hoàn toàn tan biến.
Để lại Nghiệt Sinh ngu ngơ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà hắn cần gì hiểu?
Cứ thế, Nghiệt Sinh bình bình an an đi qua con đường mòn, đến cuối con đường, trước mặt của hắn là một mảng tối không gian, giống như một hang động hình cầu hoàn hảo.
Hắn đưa khối đá trên tay vào.
Lúc này ý thức của hắn cũng bị đẩy ra bên ngoài.
Khối đá bằng một nắm tay quay về thực tâm phát ra ánh sáng xanh nhạt, nhìn vào bên trong có thể thấy một măng tre nhỏ.
“Định.” Nghiệt Sinh hét lên, thực tâm của hắn bắt đầu liên kết với khối đá này.
Quá trình không mấy khó khăn, nhưng lại tốn thời gian rất nhiều.
Đúng một tuần sau, Nghiệt Sinh mới mở mắt ra, lần này khối đá đã hoàn toàn dung nhập với thực tâm của hắn.
Nó phát ra ánh sáng vàng nhạt, xung quanh lại xuất hiện một vòng tròn lửa bao quanh giống như một vành đai.
Mà Nghiệt Sinh vẫn chỉ ở Khối Nguyên cảnh.
Điều này khiến hắn cực kỳ cực kỳ thất vọng lúc ban đầu.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì những gì đạt được ngày hôm nay mới thực sự là đại cơ duyên.
Lúc đầu măng tre cắm trên thực tâm của hắn chỉ là vật ngoại lai cho hắn mượn tạm thời sức mạnh, tuy lúc đó lực chiến đấu rất cao nhưng hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự thân thuộc của măng tre.
Nhưng lúc này thì khác, măng tre đã hóa thành một viên đá và hoàn toàn dung nhập vào Thực Tâm của hắn, giống như từ lúc sinh ra nó đã ở đây.
Tuy vẫn có chút khác biệt với vành đai lửa, nhưng nguyên tố thực tâm của Nghiệt Sinh đã giống với những người bình thường.
Sức mạnh của hắn không mấy thay đổi so với lúc đầu, nhưng nền tảng cơ bản đã vững chắc hơn gấp một ngàn.
Giống như một cây tre khi được sinh ra, giành biết bao năm tháng để phát triển được vài phân, nhưng những năm tháng đó chính là thời gian củng cố nền tảng cho việc phát triển với tốc độ chóng mặt sau này.
Nghiệt Sinh cầm lấy khối hộp bảo vệ ban đầu, khuôn mặt có chút trầm tư, hắn cứ tưởng bản thân đã cầm chắc cơ hội Động Nguyên cảnh, như vậy có thể cố gắng chạy trốn rồi xông đến Lục cấp.
Nhưng bây giờ tu vi vẫn chỉ là Khối Nguyên cảnh, nếu hắn lang bang bên ngoài chắc chắn bị Ám Hà chém thành ngàn mảnh.
“Lục Quang, Lục Quang…”
Nghiệt Sinh gọi đến hai, ba lần nhưng Lục Quang vẫn chẳng đáp.
Hắn đành gọi ra Long Ma Dương thương và yêu cầu nó dạy dỗ Lục Quang.
Thấy như vậy, Lục Quang mới chịu nhượng bộ, nó khó chịu đáp: “Cái chi hả cẩu chủ nhân.”
Nghiệt Sinh: (-.-)!
“Khi trước ngươi có thể phá hủy cấm giới bảo vệ của chiếc hộp này là như thế nào?”
“Ta không biết, nó tự hư ấy chứ.”
“Không biết tổ mạ mi, Long Ma Dương thương, tẩm quất mát xa cho nó.”
Long Ma Dương thương nghe lời liền tiến lên va đập với Lục Quang, đẳng cấp của Long Ma Dương thương hiển nhiên vượt trội hơn hẳn, Lục Quang chỉ có thể chửi rủa và chạy vòng vòng.
Được một tiếng đồng hồ thì Lục Quang mới chịu thua.
“Cái gì, ngươi có thể nguyền rủa sao?” Nghiệt Sinh có chút ngạc nhiên, hắn bắt đầu hoài nghi về nó thật sự là cái gì, từ việc hấp thụ sinh khí xác c·hết, bây giờ lại là nguyền rủa, nếu vậy thì nó thật sự có đẳng cấp không tầm thường.
“Ngươi mau giải thích rõ hơn một chút.”
Lục Quang không đáp mà cứ bay đi lòng vòng.
Nghiệt Sinh ra hiệu cho Long Ma Dương thì nó mới chịu nói: “Khả năng nguyền rủa chỉ là một chút tài lẻ của ta, nhưng đó là khi ta có ngọn lửa của mình, còn bây giờ với ngọn lửa này chỉ có thể nguyền rủa được đôi chút.”
“Đôi chút là sao? Nếu cho ngươi nguyền rủa người sống thì kết quả sẽ như thế nào.”
“Với ngọn lửa hiện tại thì ta có thể gây ảnh hưởng đến tu vi, sức khỏe, tâm trạng, mà lại chỉ có thể vận dụng được hai người, người bị nguyền rủa càng mạnh thì hiệu quả lại càng ít.”
Nghiệt Sinh nở ra một nụ cười gian manh, nếu như là thật thì hắn lại có thêm con bài tẩy của riêng mình.
Cất Long Ma Dương thương vào nhẫn trữ vật, Lục Quang thì cho thu nhỏ đeo ngang lưng, hắn quyết định rời đi.
Nếu theo lời Long Ma Dương thương nói thì hắn đã ở nơi đây hai tuần hơn rồi, cứ mãi trốn trong đây cũng không có tác dụng gì.
Hắn từ từ đào một lỗ hở ra bên ngoài, lú đầu ra nhìn thấy không có ai thì hắn mới bật dậy người thật nhanh rồi rời khỏi nơi này.
Trước khi đi hắn vẫn không quên thắp nén nhang cho năm huynh đệ Lưu Bị, Trương Phi.
Nghiệt Sinh quay lại Hợp Quán thành, hiển nhiên hắn ăn mặc cẩn thận với một cái khăn mỏng che hết nửa mặt, toàn thân trây trét bùn đất, quần áo rách rưới, trông chẳng khác gì một tên ăn mày chính hiệu.
Hắn đến lại nơi này là bởi ăn mày ở đây thực sự rất đông, nhiều người qua lại sẽ hạn chế được việc bị chú ý.
Lúc này vấn đề xuất hiện, hắn nhất định phải thoát khỏi vòng vây của Ám Hà, và tìm đường đi lên Lục cấp để sống sót.
Nhưng điều kiện thăng từ Thất cấp lên Lục cấp chỉ có hai đường, một là tích đủ tài nguyên để cống nạp, hai là qua bài kiểm tra từ Chấp Chưởng đường, cách thứ ba là mỗi một thế lực sẽ được giữ vài vị trí trong các cấp, có thể phân phối đệ tử đến cấp cao hơn hay là hạ xuống cấp thấp hơn tùy ý.
Nhưng cách thứ ba có chút không ổn, khi mà cho hắn tiền hắn cũng sẽ không bước chân vào lại Hoa Lưu tông.
Cách đầu tiên tích tài nguyên cũng bất ổn, hiện tại hắn không nghèo đến rớt mồng tơi, nhưng mà giàu thì chắc chắn là không có.
Cách thứ ba là đến Chấp Chưởng đường.
Nhưng trụ sở Chấp Chưởng đường ở Thất Cấp cũng chỉ có ba chỗ, đường đến đó thôi cũng có thể đã bị g·iết c·hết, mà lại nghe nói Chấp Chưởng đường ở Thất cấp làm ăn vẫn chính là xem có kiếm được tiền bỏ vào túi hay không.