Đang đánh nhau thì cả Mạc Thành và Tư Ý đều kêu thuộc hạ của mình bắn ám hiệu, quay về tổng bộ tập hợp quân số.
Cả hai đã quyết khô máu lúc này.
Nhưng lúc này Thuận Hàn lại ra tay, hầu như nhân lực của Ám Hà Thất cấp đều đã tập hợp ở tổng bộ.
Lúc này Thuận Hàn mới đứng ra, dõng dạc tuyên bố: “Mạc Thành và Tư Ý t·ranh c·hấp nhau mà khiến chúng ta rơi vào cảnh khốn cùng, cả hai tên đó đều đã làm mất đồ vật của những Ngũ cấp đại nhân, bây giờ lại còn muốn chúng ta tham gia vào để m·ất m·ạng, các huynh đệ, hãy tỉnh táo lên, ta sẽ tự thân báo cáo việc này đến những đại nhân ở Ngũ cấp.”
Theo mấy câu hô hào, nhân số Ám Hà lên đến khoảng năm trăm người, một nửa theo phe Mạc Thành, một nửa theo phe Tư Ý.
Nhưng bây giờ theo lời nói ngon ngọt, có lý của Thuận Hàn, Tư Ý và Mạc Thành chẳng tập hợp được bao nhiêu nhân lực.
Nghiệt Sinh thì quay về Hợp Quán thành ăn no ngũ kỹ, mọi kế hoạch chỉ có thể trông chờ vào Thuận Hàn.
Thuận Hàn vượt cấp đi vào khu vực cấm chỉ giành cho Thống Lĩnh trở lên, y đã vào đây mấy lần khi cùng đi với Tư Ý.
Nơi này có một pháp bảo với hình thù như một chiếc gương lớn màu xanh nhạt, xung quang món pháp bảo là trận pháp được xây nên bằng mười tám chiếc cờ, khởi động pháp trận kích hoạt pháp bảo rất đơn giản, chỉ cần có linh thạch là được.
Những chiếc cờ xoay chuyển, pháp bảo cũng vì thế phản ứng, rất nhanh bên kia có tiếng đáp lại.
“Chuyện gì? Nói mau?” Giọng điệu hách dịch vang lên.
Thuận Hàn giải bày mọi chuyện thành khẩn.
Trận chiến của Mạc Thành và Tư Ý kéo dài đến tận hai ngày, hai cường giả Động Nguyên cảnh, lại hơn một trăm Khối Nguyên cảnh, trận chiến như muốn hủy đi Tiểu Diên sơn.
Mộ của năm anh em Lưu Bị, Trương Phi cũng vì thế mà thành cát, bụi.
Nghiệt Sinh biết việc này nhưng hắn vẫn lựa chọn Tiểu Diên sơn chính là muốn cho năm anh em Lưu Bị, Trương Phi tận mắt thấy người của Ám Hà đổ máu từng tên một.
“Nhiêu đó vẫn chưa đủ.” Nghiệt Sinh nhấp chén trà rồi nói, ánh mắt phát ra quang mang sát ý.
Mạc Thành và Tư Ý đánh nhau đến thương tích đầy mình, cả hai trên người không dưới hai mươi v·ết t·hương lớn nhỏ khác nhau.
Lúc cả hai đang muốn kết thúc trận chiến sinh tử này thì một lão giả đi đến, lão mặc trên người áo khoác lông thú đen, đeo mặt nạ che hết nửa mặt dưới, ánh mắt vô hồn, vô cảm.
“Các ngươi!!! Ta cứ tưởng Thất cấp là rác rưởi, nhưng không ngờ các ngươi còn là rác rưởi của rác rưởi.”
Mạc Thành và Tư Ý nhận biết được đối phương, cả hai quỳ xuống, khí thế chiến đấu liều c·hết lúc nãy thay thành kính sợ.
Mạc Thành khôn khéo lên tiếng trước: “Đại nhân, sao ngài lại đến đây? Nếu có chuyện gì sao không để cho Mạc Thành giải quyết giúp cho ạ.”
Tư Ý thấy vậy tất nhiên thêm lời: “Đúng đấy đại nhân.”
“Giải quyết giúp sao? Đúng, rác rưởi thì nên giải quyết.”
Câu nói này của đối phương làm cho Mạc Thành run sợ, Tư Ý vẫn chưa hiểu lắm nên đang tìm câu từ để nịnh nọt.
Mười phút sau, toàn bộ Tiểu Diện sơn được phủ đầy màu đỏ của máu, hơn một trăm người trong đó có cả Mạc Thành và Tư Ý.
“Đại nhân? Chúng ta thật sự sẽ không tìm Dị Hỏa nữa?” Thuận Hàn nói trong lúc đang quỳ gối.
Tên Ám Hà ở Ngũ cấp lười nhác đáp: “Chuyện Dị Hỏa này hãy xem như tổn thất đi, đừng cố nhiều chuyện nữa, còn cái tên Tiến Đô c·ướp đi Dị Hỏa kia nếu gặp được thì g·iết, không gặp được thì đừng có cố tìm, đừng làm phức tạp mọi thứ lên nữa.”
Đây không phải là Ám Hà độ lượng, mà là Dị Hỏa là lấy trộm từ thế lực khác khi thi hành nhiệm vụ, nếu mọi chuyện để lộ lọt sẽ khiến cho Ám Hà không thể ngẩng đầu lên được nữa.
Trên cũng chính là lý do mà Mạc Thành và Tư Ý liền bị g·iết, nhiệm vụ ban đầu của cả hai được giao là bí mật bảo vệ món đồ với điều kiện càng ít người biết càng tốt, đến cuối cùng hai tên đó lại khiến cho hơn một trăm thành viên Ám Hà tham dự vào.
Thuận Hàn cứ thế thuận lợi bước lên vị trí Thống lĩnh, tạm quyền Đại Thống lĩnh.
Nhiêu đó vẫn chưa hết, toàn bộ tài sản của Mạc Thành, Tư Ý và cả hơn một trăm thành viên t·hiệt m·ạng kia đều thuộc về gã.
Đến hai ngày sau, Thuận Hàn đi tìm đến Nghiệt Sinh.
“Bên trong chiếc nhẫn trữ vật này có linh thạch tương đương với tài sản của Mạc Thành và hơn ba mươi tên khác t·hiệt m·ạng.”
Nghiệt Sinh chộp lấy chiếc nhẫn trữ vật, tươi cười nói: “Ta cứ tưởng ngươi khi đạt được mục đích sẽ vây g·iết ta chứ.”
“Yên tâm, ta tự nhiên là có uy tín.”
Thật ra Thuận Hàn cũng rất muốn vây g·iết Nghiệt Sinh để trừ mọi hậu hoạn về sau, nhưng đây là không thể, nếu càng để nhiều người biết thì số phận của y sẽ có khả năng cao tương tự với Mạc Thành và Tư Ý.
“Nhớ kỹ, sau này mọi chuyện liên quan của ta và ngươi đều bị c·hôn v·ùi, hiểu chưa?”
“Được, được.”
Nghiệt Sinh rời đi, chỗ của hắn ở ban đầu là phía nam của Thất cấp.
Và hiện tại mục tiêu của hắn là đi về phía bắc.
Thất cấp hay mọi cấp đều theo dạng hình vòng tròn không tâm, trừ Nhất cấp là một hình tròn hoàn chỉnh.
Lý do muốn đi đến phía bắc là hắn muốn tạm thời sống ở đó trước khi dùng tiền tài để đi lên Lục cấp, có như thế mới không bị để ý.
Do phải đi vòng theo đường tròn nên khoảng cách khá xa.
Một tháng sau, Nghiệt Sinh mới đến được phía bắc, nơi cách xa Hoa Lưu tông, Lạc Song tông hay tổng bộ của Ám Hà.
Yên ổn như thế là bởi hắn áp dụng phương châm, thấy chuyện nhảm không nhúng tay, bị chặn đầu thì liền chạy trốn.
Ở phía bắc này có thời tiết khác biệt, nếu ở phía nam chỉ có hai mùa nắng mưa thì nơi này có đủ xuân, hạ, thu, đông.
Hiển nhiên đó chỉ là thời tiết phổ biến, một số nơi của phía nam vẫn có tuyết rơi, một vài nơi của phía bắc cũng có thể mưa quanh năm, thế giới tu tiên này thì thời tiết không phải quyết định bởi mặt trời, địa hình mà phần lớn bị quyết định bởi dòng chảy linh khí.
Và thời điểm hiện tại chính là mùa xuân, lần đầu tiên mà Nghiệt Sinh đi xa Đảo Phương Nam đến vậy.
Cũng đúng lúc này, Tiến Đô và Hải Niên đặt chân đến Đại Lục.
“Các hạ tên là gì?”
“Ta tên là Tiến Đô.”
“Vậy sao?”
Ba giây sau, Tiến Đô liền bị đuổi g·iết.
Ám Hà không muốn đuổi g·iết Nghiệt Sinh với tên Tiến Đô quá gắt gao ban đầu, nhưng sau một tháng vẫn là tiến hành đuổi g·iết, lý do thì chính là muốn cho hắn gánh lấy tội trạng phản bội tổ chức, thâm độc khiến cho cả Mạc Thành và Tư Ý cùng hơn một trăm thành viên khác bị lừa g·iết, mà thế lực bị mất Dị Hỏa kia cũng đã bình tĩnh và không truy cứu nữa.
Điều này khiến cho Tiến Đô thành cái tên nổi tiếng, biết bao kẻ muốn g·iết để lấy lòng của Ám Hà.
Hải Niên đi chung cũng liên lụy thay.
Còn Nghiệt Sinh khi ở phía bắc này lại quyết định thay tên đổi họ, lấy cái tên mới là Hải Niên.
Trí Quán thành, phía bắc Thất cấp Đại Lục, Nghiệt Sinh đang ngồi ăn bánh bao bên quán ven đường.
Tâm trạng hắn thoải mái, dư vị của người có tiền thật sự quá tốt, hiện tại chỉ là cần đợi một chút thời gian liền sẽ đi qua Lục cấp, đến lúc đó nhất định hắn sẽ tìm một nơi để yên ổn tu luyện.