Nhưng Nghiệt Sinh không tìm đến chuyện thì chuyện sẽ tìm ngược đến hắn.
Đang ngồi ăn bánh bao như thế thì có một tên trung niên với khuôn mặt toàn sẹo gỗ đi đến.
“Ngươi có thấy cuộc sống này có quá nhiều áp lực.”
“Có.” Nghiệt Sinh lười nhác đáp.
“Ngươi có muốn tìm được con đường thần thánh của con người.”
Nghiệt Sinh ngửi thấy mùi đa cấp, hắn liền bắt đầu sổ ra một tràng tiếng anh để hù người: “What your name, Im fine, thank you, and you.”
Cái tên đó nghe Nghiệt Sinh nói năng quá lạ liền quay người bỏ đi.
Nghiệt Sinh tiếp tục cắm mặt ăn bánh bao, đúng là có chút ngoại ngữ liền sang đời hơn hẳn.
Không phí công hắn dành mười ba năm để sống trong thế giới hiện đại khi gặp đại nạn tâm ma của bụi tre.
Hai ngày lại trôi qua, Nghiệt Sinh rất thoải mái với cuộc sống lúc này, không lo ăn uống, chỉ cần tập trung tu luyện. Nhưng có chút quái lạ là Trí Quán thành phồn thịnh lại không có tu sĩ qua lại, nếu có cũng chỉ là Hạt Nguyên cảnh mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Nghiệt Sinh ngồi uống trà ở ven đường nhìn người qua lại, nhưng lại có một tên đi đến, lần này là một lão thương nhân ăn mặc sang trọng.
“Nhìn ngươi bần hàn như vậy, có muốn thay đổi cuộc đời hay không?”
Nghiệt Sinh nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, hắn như vậy mà bần hàn sao?
Thấy hắn không đáp, tên thương nhân lại nói tiếp: “Ngươi có muốn thay đổi cuộc đời hay không?”
Lần này Nghiệt Sinh có chút hứng thú, hắn muốn biết cái bọn này là đang làm gì.
“Có.”
“Hãy gia nhập giáo phái của chúng ta, ngươi sẽ nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình.”
“Giáo phái gì?”
“Hội Đức Thánh Trời Mẹ.”
Đức Thánh Trời Mẹ??? Cái tên còn tùy tiện hơn Nghiệt Sinh của hắn.
Tiếp sau đấy Nghiệt Sinh hỏi thêm hàng loạt câu lấy thông tin, nhưng đối phương chỉ trả lời chung chung, hắn cũng chỉ biết thêm giáo hội này tôn thờ một vị thần đang ngủ yên nào đấy.
“Thế nào? Ngươi có muốn tham gia hay không?”
“Hello, what are the fuc* you”
“Ngươi nói gì vậy?”
“Can you speak English?”
Đối phương cảm thấy tên này là kẻ điên liền quay người rời đi tìm những đối tượng khác.
Nghiệt Sinh có chút bâng khuâng nhưng hắn cũng quyết định mặc kệ, Hội Đức Thánh Trời Mẹ gì đó cũng đâu có c·ướp được chén cơm của hắn.
Quan niệm của Nghiệt Sinh là cố gắng không vướng vào những phiền phức của người khác.
Lại một tuần trôi qua, lúc bấy giờ đã có hơn bốn lời mời khác gọi hắn tham gia Hội Đức Thánh Trời Mẹ ấy.
Điều này làm Nghiệt Sinh quyết định đi khỏi Trí Quán thành này, hắn ngửi được mùi kì lạ.
Dường như theo thời gian thì cái hội Đức Thánh Chúa Trời càng phát triển.
“Tại sao lại không được ra ngoài?” Nghiệt Sinh bực tức với mấy tên gác cổng thành.
“Đây là lệnh của thành chủ, toàn bộ thành đều có lính canh, ngươi hãy yên ổn mà quay về thành đi.”
Không phải chỉ riêng Nghiệt Sinh, tất cả những người muốn ra ngoài đều không thể, nhưng người vào thì vẫn được phép bình thường.
Mà quan trọng hơn những tên trực cổng lại đều là những kẻ có tu vi cao, thậm chí là có đến ba Khối Nguyên cảnh.
Quay trở lại khách điếm, hắn ngồi đấy và đợi lấy lời mời của Hội Thánh Đức Chúa Trời.
“Ta đồng ý tham gia.” Nghiệt Sinh nói với một tên ăn mày đang mời gọi hắn.
Tên ăn mày nghe vậy liền cười vui vẻ, dẫn Nghiệt Sinh đi đến một hàng bán thịt heo.
Tên bán thịt heo liếc nhìn hắn một cái rồi lấy giấy ghi họ tên vào.
“Hải Niên, hai mươi sáu tuổi, tu vi Hạt Nguyên cảnh.”
Nghe đến tu vi thì tên ăn mày lại càng thêm mừng rỡ, miệng không ngừng cười khặc khặc.
Báo danh xong thì Nghiệt Sinh nhận được một tấm bùa màu vàng, với một kí tự màu đỏ bên trên trong rất giống chữ “mẹ”.
Ngoài ra Nghiệt Sinh còn được thông báo rằng tối ngày mốt sẽ là ngày mà “Trời Mẹ” xuất thế, yêu cầu hắn phải mặc đồ đen đội khăn trùm màu đỏ lên trên đầu.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cho Nghiệt Sinh cảm thấy giáo phái này bệnh nặng.
Tên đó còn trình bày một vài quy tắc, như các cấp bậc trong giáo phái, và việc giới thiệu giáo phái cho người khác gia nhập sẽ có thể đi lên cấp bậc cao hơn.
Bên cạnh đó hắn còn được đưa một quyển sách giáo lí và một túi cỏ và được nói rằng thứ này có thể giúp tiếp cận được với trời mẹ.
Nghiệt Sinh nghiên cứu thì mới biết nó chỉ là chất gây ảo giác và có tính nghiện, giống như t·huốc p·hiện mà thôi.
Nhưng chuyện này càng ngày càng có chút nghiêm trọng, hắn quay về phòng nằm vắt chéo chân trầm tư suy nghĩ.
Ngay cả lính của thành chủ cũng đang ngăn người ra mà lại cho người vào.
Nếu như ban đầu chỉ là ngăn người ra và ngăn cả người vào thì hắn sẽ cho rằng thành chủ đang muốn tóm gọn cái bọn giả thần, giả quỷ này.
Nhưng mà lại cho người vào thành thì một khả năng cao đáng sợ đã xảy ra, có khi thành chủ cũng là người của giáo phái, hoặc không thì đã bị giáo phái khống chế.
Cũng vì nguyên do này mà Nghiệt Sinh quyết định tham gia giáo phái, nếu giáo phái này muốn bày trò quỷ gì thì hắn cũng sẽ an toàn khi cũng là thành viên.
Qua ngày hôm sau, toàn bộ đường đi thành xá vắng tanh, rất ít người buôn bán, không khí ảm đạm cứ như một tòa thành c·hết.
Ngay cả chủ và mấy tên nhân viên khách điếm mà Nghiệt Sinh đang ở cũng chẳng còn, đến tận phòng tìm thì mấy người này chửi bới đuổi đi.
Nghiệt Sinh mặc kệ mà tự vào quầy bếp kiếm đồ ăn.
Hắn ra ngoài đường bắt đại một phàm nhân đang đi để hỏi chuyện.
“Tòa thành có chuyện gì? Tại sao lại không có ai ngoài đường.”
“Ta cũng không biết, vợ và con của ta đều đang điên, họ tự nhốt mình trong phòng, bắt ép ra ngoài liền sẽ bị đ·ánh c·hết.”
Lúc này cái tên hôm qua giới thiệu Nghiệt Sinh vào giáo phái tìm đến, thấy Nghiệt Sinh, y vội chạy đến yêu cầu Nghiệt Sinh không được ra ngoài cho đến tối mai, đây là lệnh của giáo phái.
Nghiệt Sinh gật đầu nghi hoặc, tuy thế vẫn quay về trong phòng.
Hiện tại hắn chỉ có thể tùy cơ ứng phó.
Rất nhanh một ngày nữa lại trôi qua, đến tối hôm đó, Nghiệt Sinh vẫn ngồi đấy để xem việc gì rất xảy ra.
Nhưng rất nhanh, chuyện lớn đã đến.
Một giọng nói vang lên khắp cả thành: “Đức Thánh Trời Mẹ, hãy dâng hiến máu thịt cho Đức Thánh Trời Mẹ đi…” Giọng nói ngắt quãng vài giây rồi lại càng thêm âm trầm tiếp: “Bằng cách g·iết hết những kẻ tầm thường không nhìn thấy ánh sáng của giáo phái.”
Nghiệt Sinh giật mình, tình huống này còn vượt tầm những gì hắn nghĩ.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng la thét, chém g·iết, ngay cả khách điếm của Nghiệt Sinh cũng không tránh khỏi.
Bỗng phòng của hắn bị một tên cầm trên tay dao thái đạp cửa xông vào.
Nghiệt Sinh liền nhanh tay lấy tấm bùa hôm qua được phát ra.
Tên kia thấy thế liền quay người rời đi.
Tiếng thét cứ thế chồng chéo lên nhau, cả một thành chìm vào trong chiến loạn.
Mà Nghiệt Sinh thì quyết định không nhúng tay vào, hắn cũng không phải đấng cứu thế, mà lại càng không có năng lực cứu thế.
Nhắm mắt lại cho đến một tiếng đồng hồ sau thì tiếng thét khắp nơi giảm không còn nữa.
Đến lúc này cái âm thanh vang vọng toàn thành lại lần nữa vang lên.
“Hỡi các giáo dân, hãy đến trung tâm thành để gặp được Đức Thánh Trời Mẹ.”
Nghiệt Sinh trầm tư một chút rồi cũng quyết định đi theo, nếu không lát tụi điên này lại xem hắn như phản bội rồi t·ruy s·át hắn thì chỉ có đường c·hết.
Trí Quán thành chỉ thường tập trung khoảng mười vạn người, nhưng mà hiện tại theo giáo phái ắt đã lên đến ba vạn.
Một con số quá khủng kh·iếp, Nghiệt Sinh không hiểu tại sao những người nơi này lại bị mê hoặc kiểu đó.
Nhưng hắn không biết rằng đâu phải ai cũng được như hắn.
Nhận thức của con người liên quan đến những thứ mà người đấy từng gặp.
Nghiệt Sinh đã nếm đủ chém g·iết, gặp qua biết bao nhiều tồn tại khủng bố, thậm chí sống cả thời hiện đại, nhận thức của hắn vốn đã vững chắc từ lâu.
Nhưng những người khác thì không, đói ốm, bệnh tật, thất bại… những cảm giác này khiến cho những người đó ngã quỵ xuống, muốn được ai đó vươn tay ra trợ giúp.