Nghiệt Sinh cẩn thận đi theo số đông, hắn cố gắng để bản thân không bị chú ý lấy. Trên tay lúc nào cũng cầm tấm bùa để thể hiện thân phận là thành viên giáo phái.
Đường đi hắn nhìn thấy rõ xác người khắp nơi, ngay cả động vật cũng không được tha cho, một tòa thành phồn thịnh cứ thế trở thành một địa ngục máu thịt với hàng vạn xác người.
Hòa vào dòng đám đông, Nghiệt Sinh không bị ai phát hiện lấy sự kì lạ.
Nghiệt Sinh dò hỏi vài người thì mới biết giáo phái Đức Thánh Trời Mẹ này chia ra thành ba cấp bậc là hạ phái, trung phái, thượng phái.
Nghiệt Sinh chẳng giới thiệu ai vào giáo phái nên hắn chính là hạ phái.
Theo yêu cầu của mấy tên đứng đầu, ba vạn người này sẽ xếp theo hình tròn, mà thượng phái là gần tâm nhất, rồi đến trung phái và cuối cùng là hạ phái.
Tâm hình tròn chính là ba tên đứng đầu giáo phái được gọi là Hộ giáo, cả ba ăn mặc chỉ một màu đen, trùm kín cổ đầu nên Nghiệt Sinh không thể quan sát rõ được khuôn mặt bọn chúng.
“Hỡi các thành viên của Đức Thánh Trời Mẹ, các ngươi hãy nghe theo lệnh ta để có thể gặp được Trời Mẹ, đấng sinh thành của thế giới này.” Một trong ba tên Hộ giáo hét lên.
Nghiệt Sinh cẩn thận quan sát xung quanh và chỗ của bọn Hộ giáo đó, hắn muốn an toàn cho bản thân nhất có thể.
Nhưng lúc này rất nhanh có biến, một đoàn người chạy đến, bọn chúng mặc áo giáp, tay cầm giáo, kiếm các loại.
“Là lũ người ngu ngốc thành chủ.” Tên bên cạnh Nghiệt Sinh nói.
Hóa ra thành chủ đã bị tước đoạt hết quyền lực, nhưng y vẫn tập hợp lực lượng để duy trì tính mạng của cả thành.
Nhưng điều này khiến Nghiệt Sinh có chút nghi ngờ, tại sao y lại không xuất hiện sớm hơn, chính là lúc mà những tên giáo phái này nổi loạn rồi g·iết hết người thân, bạn bè ở gần mà lại là lúc này
Mà lúc này hắn cũng để ý, rõ ràng tòa thành này cũng gần một vài tông môn, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có ai đứng ra quản việc này.
Tổng hợp lại thì chỉ có một kết luận, giáo phái này có liên quan đến những thế lực khủng bố mà không ai muốn vương vào.
Tên thành chủ cầm thanh kiếm hướng về nơi này rồi nói: “Hỡi lũ ngu ngốc, các ngươi đã bị mê hoặc đến điên hết rồi, người thân và bạn bè mà các ngươi cũng dám g·iết.”
Bỗng lúc này trên bầu trời chuyển biến, Nghiệt Sinh ngước mặt lên nhìn.
Một đám mây lớn hình thành rồi cuốn xuống người của tên thành chủ.
Điều này khiến cho đám binh lính sau lưng của y sợ hãi lùi lại.
Một tiếng sau, đám mây tán đi, tên thành chủ thì lại bỗng cười tươi, khuôn mặt ghi rõ hai chữ hạnh phúc.
Y ngã quỳ xuống, miệng gào lên: “Ta đã giác ngộ rồi, trời mẹ là có thật, ngài ấy vẫn luôn quan sát chúng ta.”
Nghiệt Sinh ngớ người, đây rõ ràng là chiêu trò.
Tên thành chủ lại nói lớn: “Tất cả binh lính nghe đây, trời mẹ là đấng sinh thành, hãy cùng ta bái lại ngài ấy, kẻ nào không tuân, c·hết.”
Đám binh lính nghe vậy nhìn nhau, một lát sau trong số đó có kẻ đã quỳ xuống cùng cảm ơn trời mẹ.
Nhìn giọng điệu của mấy tên đó thì Nghiệt Sinh cũng biết bọn chúng là con mồi câu dẫn.
Rất nhanh những người khác cũng quỳ xuống theo, miệng hô ủng hộ trời mẹ.
Chỉ còn một vài người không chịu làm theo, và cái kết hiển nhiên là bị g·iết c·hết.
Thủ đoạn của giáo phái này thực sự làm Nghiệt Sinh có chút lo ngại, bọn chúng tuyên truyền giáo lí, những người đi theo giáo lí thì sẽ được tăng chức vị khi giới thiệu người khác thành công.
Những người chống đối thì tên thành chủ sẽ đứng ra gom lại, tạo lòng tin vững chắc rồi diễn một màn kịch, khiến cho tất cả những người chống lại này xoay một trăm tám mươi độ bị mê hoặc.
Còn những người không tham dự vào thì đã bị g·iết c·hết vừa mới đây, như thế sẽ không còn ai phá đám việc làm của bọn chúng nữa.
Nghiệt Sinh nhướng mày khó chịu, hắn hối hận khi đến tòa thành này, đáng ra lúc phát hiện ở đây không hề có Khối Nguyên cảnh hay tu tiên giả của tông môn nào thì hắn đã nên rời đi.
Xong xuôi mọi chuyện thì tên thành chủ cũng gia nhập với ba tên Hộ giáo, bọn chúng dùng máu của những người đ·ã c·hết vẽ nên một pháp trận khổng lồ với diện tích hơn năm trăm mét vuông.
Quá trình này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, và Nghiệt Sinh đã nhân cơ hội đám đông tranh thủ trốn trong một ngôi nhà gần đấy.
Hiện tại vòng phía bên ngoài đều đã có người canh gác.
Nghiệt Sinh không dám trốn ra bởi vì ba tên Hộ giáo và tên thành chủ cũng một vài người nữa đều là Động Nguyên cảnh.
Hắn chỉ có thể trốn tạm, mong rằng bản thân sẽ không bị dính sâu vào việc này.
Lục Quang lúc này mới lên tiếng: “Xác c·hết nhiều quá chủ nhân ơi.”
“Ngươi đừng mà có ý nghĩ gì điên khùng, ngươi mà làm bậy thì cả hai ta cũng thành xác c·hết đấy.”
Nghiệt Sinh cứ vậy yên lặng quan sát tình hình.
Rất nhanh, pháp trận đã hình thành, nó làm bằng máu nên tạo nên một mùi tanh cực kỳ khó chịu.
Tâm pháp trận chính là ba tên Hộ giáo.
Cả pháp trận được dựng nên theo hình tròn với bảy kí tự lớn giống như vết mực quẹt đi về phía đông và chín kí tự với hình dáng tương tự nhỏ hơn hướng về phía tây.
Lúc này toàn bộ những tên bị giáo phái này lừa gạt ngồi xuống, rồi xếp xung quanh pháp trận, mỗi một tên ngồi ở đâu đều sẽ có một đường máu được vẽ nối với pháp trận khổng lồ.
Hơn bốn vạn người tạo nên cảnh tượng vô cùng điên rồ và có chút phát ớn.
Nghiệt Sinh lúc này mới hiểu sự đáng sợ của các giáo, khi có được niềm tin thì các giáo phái có thể làm bất cứ thứ gì.
Ba tên hộ vệ và mười sáu tên khác có tu vi Khối Nguyên cảnh thi triển pháp trận, cái tên thành chủ thì đứng bảo vệ xung quanh.
Pháp trận thôi động, linh lực vận chuyển, những vệt máu cứ như những con giun đang động đậy.
“Hôm nay chúng ta sẽ được gặp trời mẹ, sẽ được vị đấng sáng thế ấy tái tạo lần nữa, tất cả đều hãy nghe lệnh ta dù có thế nào hiểu chưa.”
Lúc này tên thành chủ ở bên ngoài cùng những thuộc hạ của y lấy ra một đống lá cây chất gây nghiện, giống như cái loại mà lần trước Nghiệt Sinh được đưa, chỉ là lần này bọn chúng lấy ra với số lượng gấp ngàn lần như vậy.
Những lá cây gây ảo giác ấy được đốt lên, toàn bộ tạo nên một làn hương phê pha, tất cả những người ở đây đều bắt đầu lâng lâng, cảm giác người bay bổng, hiển nhiên là loại trừ những tên cầm đầu.
Nghiệt Sinh thấy vậy có chút không hiểu, đang làm pháp trận thì cho chơi t·huốc p·hiện làm gì? Là để bớt đau đớn hay cho tận hưởng hương vị cuộc sống lần cuối.
“Có lẽ là muốn để cho bọn chúng mất đi lý trí.”
Và Nghiệt Sinh đã đoán đúng.
Lúc này một tên Hộ giáo lấy ra một món pháp bảo là một cây cờ lớn, thân cờ làm bằng gỗ cây, vải cờ thì màu đen, ở giữa vẽ lên kí tự dạng hình tròn màu trắng.
Tên Hộ giáo đấy đặt thân cờ xuống tâm của pháp trận, bản thân thôi động nguyên lực.
Lục Quang lúc này mới lên tiếng: “Bọn này muốn tạo pháp bảo.”
“Tạo pháp bảo?”
“Có rất nhiều pháp bảo muốn tạo nên thì cần những điều kiện vô cùng hà khắc, bọn này thì chính là muốn dùng máu thịt, linh hồn của tất cả người ở đây để tạo pháp bảo.”
“Tạo pháp bảo mà kinh khủng đến thế?”
“Nếu chủ nhân gà mờ biết khi xưa ta được tạo nên thế nào thì sẽ không nói vậy đâu.”