Đúng lúc này thì có biến xuất hiện, hơn tám tên Động Nguyên cảnh không biết từ đâu đi đến, có tên thì ẩn nấp gần bên, có tên thì giả vờ làm người bị mê hoặc.
Tám tên đeo khăn trắng vào cổ tay phải, miệng hô vang: “Tiêu diệt tà giáo, bảo vệ chánh đạo.”
Nghiệt Sinh cố nhìn hóng chuyện, tám người này đều rất trẻ tuổi, thực lực đã Động Nguyên cảnh ắt hẳn không phải là người của Thất cấp này.
Hai bên bắt đầu giao chiến kịch liệt, bên đây có tám người thì bên giáo phái chỉ có ba người Động Nguyên cảnh do ba Hộ giáo đang làm pháp trận, nhưng Khối Nguyên cảnh và Hạt Nguyên cảnh thì lại rất nhiều.
Tám người đó rất nhanh bị đẩy lùi ra xa pháp trận.
Lúc này những tên hộ giáo vẫn bắt đầu như thường.
“Buông lỏng linh hồn, các ngươi sẽ gặp được Trời mẹ, các ngươi sẽ được tái tạo, hãy buông lỏng linh hồn dù trải qua những đau đớn, khó chịu, đây chỉ là thử thách cơ bản thôi.”
Tiếng nói vang vọng, Nghiệt Sinh nghe thế mới hiểu tại sao bọn chúng lại bày nhiều trò như vậy, hóa ra pháp trận này cần sự hợp tác của những người bị mê hoặc, t·huốc p·hiện cũng chính là để cho bọn họ không còn tỉnh táo mà ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng giờ Nghiệt Sinh không quan trọng điều này nữa, quan trọng là chiến trường của tám tên mới đến cùng bọn giáo phái đang ngày càng gần đến chỗ của hắn.
Nghiệt Sinh muốn lẻn chuồn đi về nơi khác thì bỗng từ trên cao, một đạo thân ảnh hùng hồn xuất hiện, khí thế mà gã phát ra làm cho Nghiệt Sinh cũng cảm thấy áp lực.
Vượt qua Động Nguyên cảnh, Tụ Nguyên cảnh, gã mặc lên người trường bào màu xanh lá, khuôn mặt ám đen, cả thân thể đều có đốm li ti màu nâu sậm.
“Tám tên oắt con, nộp mạng hết đi.”
Dứt lời, lão phóng ra một đạo cuồng hỏa, ngọn lửa tỏa ra theo hình cánh quạt, càn quét tất cả.
Cả tám người phía dưới đó đều không thể chống nổi đòn này, tất cả đều b·ị t·hương nặng.
“Tụ Nguyên cảnh, các ngươi chính là Tà giáo.” Một thiếu nữ trong tám người quát lên, khuôn mặt của nàng xinh đẹp theo kiểu rất tây, đặc biệt lại có thêm mái tóc vàng hoe cực lạ, đôi mắt xanh, da dẻ nâu sậm.
Nghiệt Sinh tặc lưỡi lắc đầu, tám tên này quá thiếu não, đã gặp cường giả tại sao còn không nhún nhường.
Nhưng hắn cũng biết rằng thế lực đứng sau vụ này không hề tầm thường, Tụ Nguyên cảnh đích thân đến Thất cấp xuất trận thì hiển nhiên không phải việc mà một thế lực nhỏ có thể dám làm.
Rất nhanh cả tám người đó đều b·ị b·ắt đi đưa vào pháp trận, cả tám được cho uống thứ nước gì đó khiến cho cả bọn đều lơ mơ ảo giác.
“Còn một con chuột nhắt nữa.” Gã Tụ Nguyên cảnh nhìn về tòa nhà của Nghiệt Sinh rồi lên tiếng.
Mà Nghiệt Sinh thì sớm đoán được bản thân đã bị phát hiện.
Lúc này hắn bay ra khỏi cửa sổ rồi đáp xuống đất trước mặt của gã.
Bỗng hắn quỳ xuống, trực tiếp nói: “Thượng tiên, xin hãy cứu ta, khi nãy bị đột kích ta liền sợ quá nên trốn trên đó.”
“Ngươi là lính canh gác.”
“Dạ đúng vậy ạ.” Nghiệt Sinh thành khẩn trả lời.
Kết cục là hắn cũng bị mang đi bỏ vào pháp trận, lý do thì hiển nhiên làm lính bỏ trốn liền bị phạt, mà thật ra ở đó rất nhiều người biết Nghiệt Sinh là g·iả m·ạo, nhưng bị bỏ vô pháp trận thì còn ai quan tâm làm gì.
Pháp trận vẫn tiếp tục thôi động, ba tên Hộ giáo ở giữa mặt mày tái mét, hiển nhiên là do nguyên lực tiêu hao quá lớn.
“Đại nhân, giúp chúng ta.” Một tên Hộ giáo lên tiếng.
Nghe thế gã Tụ Nguyên cảnh mới bay vào giữa pháp trận, mà không chỉ có gã, tất cả Động Nguyên cảnh cũng như thế bay vào.
Pháp trận lần này càng thêm phát sáng, nguyên lực đã đủ nên tốc độ vận chuyển cực kì nhanh.
Bản thân nó chỉ cần không bị quá nhiều người cưỡng lại sẽ vẫn tiếp tục bình thường, mà ở đây đã có hơn bốn vạn người bị t·huốc p·hiện gây mê, hơn nữa còn bị lú lẫn bởi giáo lí nên đều đã tình nguyện.
Nghiệt Sinh chống trả cũng không có tác dụng gì.
“Chạy đi, ta giúp ngươi thoát ra rồi chạy đi.” Người con gái khi nãy hét lên trước mặt của gã Tụ Nguyên cảnh, nói với Phạm Nghiệt Sinh.
Điều này làm hắn có chút ngạc nhiên.
“Ngươi có khả năng thoát thì tại sao không chạy, muốn cứu ta làm gì?”
“Ta không thể bỏ mặc sư huynh muội của mình, ngươi chạy đi, cứu được một người vẫn là cứu được người.”
Nghiệt Sinh thở dài, cái bọn này thật đúng là quá trượng nghĩa, làm người vô sỉ như hắn có chút khó chịu.
Người nữ nhân này nói xong nắm chặt lấy tay của Nghiệt Sinh, hiển nhiên là muốn giúp hắn thoát khỏi pháp trận.
Nhưng pháp trận bỗng trở nên kịch liệt, một lực hút từ cây cờ trong tâm phát ra.
Và thứ bị hút lấy chính là linh hồn, sinh thể của tất cả những người ở đây, điều này tạo nên khung cảnh quỷ dị khi mà ánh sáng trắng cùng xanh từ hơn hàng vạn người hướng về một chỗ.
Người nữ nhân bên cạnh cũng không chống chịu nổi, nhưng tay vẫn cố dùng lực để đẩy Nghiệt Sinh ra.
Nghiệt Sinh thở dài, có cần phải tốt như thế không? Bản thân không lo lại lo cho hắn?
Bản thân của Nghiệt Sinh không hề bị ảnh hưởng, bởi hắn có Lục Quang hộ thể.
“Nếu như bây giờ để bọn chúng xong việc, thì ta cũng sẽ bị g·iết.”
“Đúng vậy, nên hãy để ta thể hiện cho thứ pháp bảo rẻ mạt ở trên biết ai mới là lão đại.”
“Đi đi.” Nghiệt Sinh gượng gạo trả lời, tuy biết đây là do Lục Quang đang tham, nhưng quả thật đó cũng là con đường duy nhất.
Hơn nữa toàn bộ bốn vạn người ở đây không c·hết thì cũng đã tàn do linh hồn bị ảnh hưởng mạnh, chỉ còn mỗi nữ nhân cạnh bên được hắn cho Lục Quang hộ thể nên chỉ bị ảnh hưởng nhẹ.
Lục Quang tự tin bay thẳng lên cao, đám người ở trong tâm Pháp Trận nhướng mày không biết là cái gì.
Lúc này Lục Quang tỏa ra ánh sáng xanh ngát, toàn bộ sức mạnh của cây cờ đều bị hút về chỗ của Lục Quang.
Hai bên tranh giành kịch liệt, nhưng Lục Quang vẫn đang thắng thế.
“Đáng c·hết, toàn lực cho ta.” Gã Tụ Nguyên cảnh hét lên, cả đám người trong tâm truyền linh lực cho cây cờ.
Điều này khiến cho năng lượng đang bị hút về chỗ Lục Quang lại chuyển hướng về chỗ cây cờ đấy.
“Nói về hút, bổn đại pháp bảo ta không ngán bố con thằng nào.” Lục Quang hét lên, lúc này nó lại phát sáng bạo liệt hơn nữa.
Một lực hút khổng lồ được phát ra, toàn bộ năng lượng đều chui vào thân của Lục Quang với tốc độ chóng mặt.
Pháp trận nổ tung, đám người trong tâm pháp trận bị ảnh hưởng văng về tám phía, miệng nôn ra máu.
Nghiệt Sinh thu lấy Lục Quang, muốn rời chạy.
Lúc này tay của người nữ nhân cạnh bên vẫn nắm chặt lấy hắn, nhướng mày một chút hắn quyết định ẩm luôn nàng rồi bật hết sức chạy.
“Các ngươi ở đây thu dọn tàn cuộc, nhất định không được để kẻ khác sống sót, đích thân ta đuổi theo tiểu tử kia.” Gã Tụ Nguyên cảnh khẳng định nói rồi phóng đi.
Bản thân gã bị cắn trả nên b·ị t·hương rất nặng, nhưng một con hổ bị què vẫn luôn mạnh hơn một con mèo.
Nghiệt Sinh chạy được ra đến bên ngoài Trí Quán thành thì đi vào bên một khu rừng vắng.
Hắn bật hết tốc lực nên tốc độ cực nhanh.
Đáng tiếc gã Tụ Nguyên cảnh đã kịp thời chạy đến.
Gã ta đứng chặn đầu của Nghiệt Sinh, khuôn mặt giận dữ cực điểm, miệng méo mó nói: “Tiểu tử, đưa cái lồng đèn kia ra, ta cho ngươi một con đường c·hết cực kỳ êm đẹp.”
Thật ra gã đã có thể bắt kịp Nghiệt Sinh từ sớm hơn, nhưng gã cố tình cho Nghiệt Sinh chạy đến chỗ hoang vắng, bởi vì chiếc lồng đèn kia cực kỳ cực kỳ đặc thù, nếu không đã không thể chống nổi cả pháp trận như vậy.