Nghiệt Sinh buông bỏ người nữ nhân trên tay xuống, mặt không thể giấu được chữ hoảng, tình thế hiện tại chính là cách biệt hai đại cảnh giới.
Hỏa Thể Hóa Pháp bạo phát, Dạ Thú Thức cũng được vận dụng, tất cả đều là những con át chủ bài của Nghiệt Sinh.
Nhưng lúc này ánh mắt của gã Tụ Nguyên cảnh lại làm cho Nghiệt Sinh thêm ớn lạnh, giống như ánh mắt của một tên thèm thuồng cực độ.
Điều đó là do Long Ma Dương thương trên tay của Nghiệt Sinh.
“Tiểu tử ngươi có quá nhiều đồ tốt.” Chỉ với một câu nói đã làm cho Nghiệt Sinh bị đẩy lùi về sau, người đổ mồ hôi hột, vượt cảnh c·hém n·gười là điều cực kỳ khó xảy ra, bây giờ lại còn là hai đại cảnh.
Nghiệt Sinh run rẫy, hắn thực sự không muốn c·hết, nhưng bây giờ thực sự không còn con đường nào khác ngoài việc chống lại đến cùng.
“Lục Quang, Tiểu thương, ta xông lên, hai người các ngươi chạy đi.” Nghiệt Sinh nhỏ giọng.
Nhìn thấy lần đầu tiên Nghiệt Sinh bất lực, Lục Quang thở dài.
“Chủ nhân ngu dốt, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ta lợi hại đến mức nào, đây chỉ là ta thể hiện chứ không phải giúp ngươi, nhớ đấy!” Lục Quang nói xong lại bay ra.
Đối mặt với Lục Quang, gã Tụ Nguyên cảnh muốn cười lên, gã tự tin rằng bản thân sẽ một bước lên mây khi có được món pháp bảo này.
Bỗng bên trong Lục Quang, ngọn lửa bừng c·háy d·ữ d·ội, chính là Chủng Hỏa lần trước Nghiệt Sinh nhường cho nó.
Ngọn lửa bừng cháy tạo ra ánh sáng tím, tím và xanh hòa trộn với nhau.
Bỗng nhiên gã Tụ Nguyên cảnh biến sắc, gã phát hiện tu vi và sức khỏe của bản thân bị suy yếu đi.
Gã liền vội vươn tay muốn chụp lấy Lục Quang, nhưng Lục Quang né ra một bên, bản thân nó càng thêm dữ dội, nguồn năng lượng phát ra tạo nên cả một cơn dư chấn lớn.
Lát sau Lục Quang bay về chỗ của Nghiệt Sinh, thân hình nó nứt vỡ, ánh sáng yếu ớt.
“Nhất định phải g·iết hắn ta rồi để ta hấp thụ, nếu không ta cũng c·hết.”
Nghiệt Sinh đưa Lục Quang vào lại trên lưng, hắn gật đầu nhẹ như thể chấp thuận lời Lục Quang nói, nó tuy hơi khó chịu nhưng cuối cùng khi hoạn nạn vẫn là đứng ra giúp hắn.
Hiện tại không phải là lúc bất ngờ về khả năng của nó.
Gã Tụ Nguyên cảnh trước mặt chỉ còn là Động Nguyên cảnh, Lục Quang đã làm hết phần của nó, bây giờ là đến lúc hắn thể hiện.
Vượt hai đại cảnh giới hắn không làm được, nhưng g·iết một tên hơn đại cảnh giới nhưng b·ị t·hương thì hắn có thể.
Gã Tụ Nguyên cảnh không quan tâm lấy Nghiệt Sinh mà tự quan sát lấy chính mình, lát sau gã mỉm cười nói: “Tốt, tốt, pháp bảo như này càng khiến ta có thể bước lên tầng càng cao hơn.”
Nghiệt Sinh cầm chắt Long Ma Dương thương trên tay, miệng nói: “Good, good, tầng cao mà ngươi bước đến chính là địa ngục.”
Đối phương vung tay ra, một ngọn lửa lớn hình cánh quạt phóng đến.
Nghiệt Sinh dùng Long Ma Dương thương trảm ra một đòn thương khí trực tiếp đón chặn chiêu thức.
Sức nóng của lửa khiến hắn bị đẩy lùi về sau.
Bỗng lúc này gã kia lại niệm pháp ấn, nhưng chiêu thức lại không thể thi triển ra.
Nghiệt Sinh tranh thủ cơ hội cầm thương chém đến từ trên xuống, gã ta bị động liền đưa một tay ra đỡ, bản thân lùi lại về sau.
“Dạ Thúc Thức, gầm.” Nghiệt Sinh gầm lên, con hung thú trên đầu của hắn cũng gầm lên, sóng xung kích âm thanh làm cho hai tai của gã b·ị t·hương, đầu óc liền choáng.
Nhân cơ hội Nghiệt Sinh lại tiếp cận, một thương xuất lên nhắm thẳng vào phần cổ, gã ta vì tránh đòn mà đưa tay không đánh lệch hướng mũi thương.
Việc gã ta bị động như thế là do chưa kịp thích ứng với việc tu vi bị giảm bớt, giống như việc bản thân của bạn đang làm một con hổ lớn, nhưng phải quay về sống trong hình dạng một con mèo con.
Nghiệt thương vu·ng t·hương lần nữa.
Nhưng lần này thương của Nghiệt Sinh đã bị một món v·ũ k·hí bắt lấy, là cây lưỡi liềm lớn.
Nghiệt Sinh lùi lại, lần đầu hắn thấy người dùng v·ũ k·hí kiểu này.
“Tiểu tử, ta chỉ là chưa kịp quen thuộc, nhưng lần này đã khác.” Gã ta nói xong thì bỗng trên người phát ra hỏa lực.
Cả người của gã phát ra ánh sáng tím, cầm lấy lưỡi liềm tạo nên cảm giác như một tôn thần c·hết.
“Hỏa Quyết.” Gã ta nói xong vung lưỡi liềm xuống, Nghiệt Sinh cảm thấy bất an liền lùi về sau, chỗ của hắn vừa đứng xuất hiện lấy một ngọn lửa tím.
Ngọn lửa ấy như nghe lời của gã đuổi theo Nghiệt Sinh.
Hắn chạy sang một bên thì lại có một ngọn lửa chặn đầu.
Không thể chạy trốn, Nghiệt Sinh bị ngọn lửa ấy bao trùm cả thân thể.
“Gaaaa…” Nghiệt Sinh đau đớn hét lên khi bị ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn cứ chạy đến đâu thì ngọn lửa lại đuổi theo đến đó.
Đến hơn một phút sau, ngọn lửa mới tán đi, gã kia khụy một chân xuống, nguyên lực vận chuyển quá lớn, chiêu thức này không nên là thứ mà Động Nguyên cảnh vận dụng.
Nghiệt Sinh cả người bị thiêu cháy, trang phục trên người cũng không còn mảnh vải nào.
“Chỉ là một chút thịt nướng thôi mà.” Nghiệt Sinh trợn mắt cười lên.
“Dạ Thú Thức, Nộ.”
Con hung thú trên đầu dung nhập vào thân thể của hắn, hắn cầm thương chặt xông thẳng lên, cơn đau do bị thiêu cháy lúc nãy bị chìm vào quên lãng.
Gã kia đưa lưỡi liềm lên đỡ Long Ma Dương thương, Nghiệt Sinh bỗng trực tiếp buông thương rồi lấy thế bay ôm lấy người của gã.
“Ngươi…”
Nghiệt Sinh đưa hai tay chụp lấy hai tay của gã, miệng thì như một con thú cắn lấy cổ của đối phương.
Sức lực của Nghiệt Sinh vô cùng lớn làm cho gã kia bất ngờ liền bị cắn nát một bên.
Nhưng Tụ Nguyên cảnh vẫn là Tụ Nguyên cảnh, Lục Quang có thể khiến cho gã giảm đi một đại cảnh giới chỉ còn là Động Nguyên cảnh, nhưng kinh nghiệm thực chiến mấy trăm năm vẫn như cũ tồn tại.
Gã ta đưa hai chân đạp vào bụng của Nghiệt Sinh rồi đẩy ngược về sau.
Bản thân gã thì nhanh đứng dậy phong bế máu chảy ở vết cắn trên cổ.
Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh về sau cũng bật người đứng thẳng.
Nhưng khi vừa mới nhìn kỹ lại thì hắn mới phát hiện bản thân suy yếu trầm trọng, cả người ngã gục xuống.
“Cái gì?”
Nghiệt Sinh lúc này mới cảm nhận được rằng v·ết m·áu của gã này vậy mà có độc.
“Haha, ngạc nhiên lắm sao tiểu tử, cả thân thể của ta đều đã bị độc xâm lấn, chứ ngươi tưởng muốn cắn ta dễ lắm sao?”
Gã nói xong thì từ từ chậm rãi đi lên, trên tay cầm lấy chiếc lưỡi liềm từng bước đi đến.
Dính phải c·hất đ·ộc khiến cho Nghiệt Sinh gần như kiệt quệ, ngay cả sức để đứng lên còn không có thì lấy gì chống trả đối phương.
Đúng lúc này, Long Ma Dương thương theo ánh mắt của Nghiệt Sinh bay lên rồi hướng thẳng đến sau lưng của gã.
Đáng tiến gã đã bắt bài rồi dùng lưỡi liềm chặn đứng được nó.
“Haha, tiểu tử, ngươi tưởng rằng ta ngu sao?”
“Dạ Thú Thức, NỘ.” Nghiệt Sinh gào lên, con hung thú cưỡng ép cơ thể của hắn, với sức lực cuối cùng đó hắn lần nữa ôm lấy gã.
Gã ta không phản kháng, hay gọi là không thể phán kháng, Nghiệt Sinh tính đưa miệng xuống cắn tiếp vào phần cổ thì gã ta cười to nói: “Cắn đi, độc đấy, cắn đi.”
Nghiệt Sinh điên lên, hắn mặc kệ độc hay gì tính đưa miệng xuống, nhưng lúc này c·hất đ·ộc nhiễm vào thân thể càng thêm trầm trọng, hung thú tán đi, khí thế biến mất, Nghiệt Sinh không còn sức lực bị gã ta một chưởng đánh bay về sau.
Long Ma Dương thương cũng chạy về theo bên cạnh Nghiệt Sinh.
Gã kia không đùa giỡn nữa, lần này thương của gã tích tụ nguyên lực rất lớn.
“Hỏa Mộ.” Lời vừa dứt, trước mặt lưỡi liềm hình thành nên một cổ quan tài bằng lửa.
Rất nhanh cổ quan tài bay đến thẳng chỗ của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh lần này thật không biết làm gì, vào thời khắc sống c·hết này hắn thật hận bản thân mình quá yếu đuối.
Đúng lúc này người nữ nhân khi nãy mà Nghiệt Sinh vừa cứu đã tỉnh lại được một vài giây chạy ra chắn đòn cho hắn.