Bia mộ lửa bay đến đâm thẳng làm cho người nữ nhân ngã bay về chỗ của Nghiệt Sinh.
Cả hai người gần sát bên nhau, người nữ nhân nôn ra một ngụm máu lớn, rồi bỗng nhảy lên hôn vào Nghiệt Sinh.
Gã kia nhướng mày khó chịu, đang đánh nhau thì lại quay ra hôn, có cần phải như vậy không?
“Hỏa Mộ.” Theo câu thì thầm của gã thì một cổ quan tài lửa lại được hình thành trước đầu mũi lưỡi liềm.
Nghiệt Sinh lúc đầu có chút muốn chửi, giữa thời khắc này thì hôn hắn làm gì, còn lại là nụ hôn đầu trai tân như hắn, nhưng rồi trên người của hắn dần xuất hiện một nguồn năng lượng bí ẩn bủa vây độc tố, thân thể dần trở nên khỏe mạnh trở lại.
Hắn đẩy người nữ nhân ra, tay nắm chắc Long Ma Dương thương tu·ng t·hương khí chặn lại chiêu thức.
“Cái gì!” Gã ta không thể giấu được nét ngạc nhiên.
Nghiệt Sinh cầm Long Ma Dương thương giơ lên, phía sau lưng của hắn lại là một con hung thú, nhưng lần này con hung thú bỗng tán đi, thay vào đó là một hư ảo mãnh tướng.
“Chiến với Tụ Nguyên cảnh, đúng là điên thật, nhưng lại quá kích thích rồi.” Nghiệt Sinh khí thế hùng hồn nói, giờ phút này sống c·hết không còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn vung một thương chiến đến cùng.
Gã kia nhìn thấy thế thì có chút ngưng trọng, thế giới này không thiếu thiên tài, họ có thể là những người mang dị thể huyết mạch, hay song nguyên tố, hay nguyên tố quý hiếm.
Nhưng lại có những kiểu thiên tài khác khiến cho người khác không chỉ là ngưỡng mộ mà còn là sợ hãi, Nghiệt Sinh chính là một trong những loại này, kẻ mang chiến ý.
Chiến ý bủa vây khiến cho Nghiệt Sinh mất đi một chút lý trí, nếu như nhìn về quá khứ, không ít lần hắn bộc phát khả năng này, chỉ là lúc đó quá mơ hồ.
Còn vì sao bây giờ lại được, có vẻ là do cảm giác sắp đón nhận c·ái c·hết rồi lại được cứu giúp sống sót khiến cho sự sợ hãi, chần chừ hoàn toàn triệt tiêu.
Chiến ý vừa lên, Long Ma Dương thương cũng có chút run, thương khí chưa bao giờ mạnh như lúc này.
“Tiểu tử, ngươi ở Thất cấp đúng là phí phạm, nhưng đáng tiếc đã không thể hối hận, bởi ngươi sẽ chỉ còn là xác c·hết.”
“Chiến đi, đừng nói nhiều.” Nghiệt Sinh vu·ng t·hương chém đến.
“Hỏa Táng.” Gã ta hét lên, lưỡi liềm cắm thẳng xuống mặt đất, miệng lẩm bẩm pháp quyết, hai tay chắp lại với nhau, gân máu nổi lên trên tròng trắng mắt.
Nếu có người ở đây sẽ rất dễ nhận ra bộ công pháp hệ hỏa này của gã, Hỏa Tang Nhân gồm các chiêu thức Hỏa Quyết, Hỏa Mộ, Hỏa Táng và còn rất nhiều chiêu thức khác.
Đáng tiếc hiện tại những chiêu thức phía sau sẽ chẳng thể dùng được bởi tu vi chỉ còn ở Động Nguyên cảnh.
Nghiệt Sinh vừa bước chân lên thì toàn bộ mặt đất kế cạnh hắn và gã ta đều đã biến thành lửa, ngọn lửa có màu đen thiêu đốt đến tận xương tủy.
Nghiệt Sinh bật nhảy lên cao, Khối Nguyên cảnh quèn vẫn chưa thể bay được.
Bỗng ngọn lửa phía dưới vươn ra thành hai bàn tay lớn túm lấy chân Nghiệt Sinh.
“Hỏa Táng thôi động, chính là để táng ngươi trở về cát bụi.”
“Cát bụi mạ nhà ngươi.”
Nghiệt Sinh đưa thương chống thẳng xuống đất rồi lại đẩy người nhảy lên.
“Hình Tướng Thức, Bạo.” Hắn hét lên, mảnh tướng trên lưng cầm lấy một thanh thương tương tự với Long Ma Dương thương, cả hắn và mảnh tướng ấy cũng tương thông động tác dùng thương quét ngang.
Ngọn lửa đang tóm lấy hắn và phần dưới mặt đất bị luồng uy chấn đẩy đi.
Nghiệt Sinh nhảy xuống phần đất vừa được đẩy lùi lửa ấy, lấy đà nhảy về chỗ của đối phương.
Gã kia vẫn đang dùng Hỏa Táng, hai tay chấp lại niệm pháp quyết.
Ngọn lửa dưới mặt đất vùng lên xếp thành ba bức tường lửa.
Nghiệt Sinh trong chiến ý cầm thương cứ thế không sợ đau đớn nhảy qua bức tường lửa.
Đối phương thấy thế phải giải Hỏa Táng, tay cầm lấy lưỡi liềm đánh chệch hướng mũi thương của Nghiệt Sinh.
“Hình Tướng Thức, Chiến.” Mảnh tướng sau lưng dung nhập vào thân thể của Nghiệt Sinh.
Lúc này cả người của hắn ngoài phát ra ánh sáng vàng của Hỏa Thể Hóa Pháp thì còn bốc lên những tia sáng xanh lục đậm.
Nhắc lại một chút về Tam Ý Thế Quyền.
Lần trước Nghiệt Sinh sử dụng là thế thức đầu tiên, Dạ Thú Thức, điều kiện của nó chính là người tu luyện phải có sự hoang dã như một đầu hung thú, Dạ Thú Thức lại gồm Dạ Thú Nộ và Dạ Thú Gầm.
Còn bây giờ hắn đang dùng là thế thức thứ hai, Hình Tướng Thức, điều kiện của nó chính là phải có được chiến ý như một vị tướng thực thụ, và Nghiệt Sinh đã lần đầu vận dụng được nó, Hình Tướng Thức lại gồm hai chiêu bên trong là Hình Tướng Bạo và Hình Tướng Chiến.
Quay lại trận chiến, Hình Tướng Chiến khiến Nghiệt Sinh như một tôn chiến tướng, hắn cầm thương chém ra đến cả thương ý vào chỗ của đối phương.
Gã ta chống trả không nổi luôn tìm cách trốn về sau, lực lượng của Nghiệt Sinh thật sự quá khủng bố, mà bản thân gã đã b·ị t·hương trầm trọng quá nhiều.
Nghiệt Sinh thừa thắng xông lên, dồn ép liên tục gã ta về thế yếu.
Cứ tưởng trận chiến sẽ như thế kết thúc, nhưng bỗng gã ta lại lấy ra từ chiếc nhẫn trữ vật một chiếc bùa chú, gã đưa linh lực vào nó rồi ném về chỗ của Nghiệt Sinh.
Lá bùa gần đến thì nổ tung, cơn oanh tạc khiến cho Nghiệt Sinh bị đẩy lùi về sau.
“Tiểu tử, nếu không thể thắng ngươi đàng hoàng, thì ta vẫn không thiếu cách để thắng ngươi.”
Gã ta vừa nói vừa lấy ra từ nhẫn trữ vật gần trăm tấm bùa chú.
Nghiệt Sinh cũng đã mất khả năng của Hình Tướng Thức, chiến ý cũng đã mất đi, lúc này còn trong lòng không ngừng chửi bới, đây rõ ràng là dùng tiền đập người, hắn cứ tưởng bản thân đã đủ giàu có nhưng so với tên móc ra trăm tấm bùa chú lợi hại như vậy thì thật sự quá khác xa.
Hắn thề rằng sau này sẽ có thêm phẩm chất tham tài, vâng, hắn xem đó là phẩm chất chứ không phải thói xấu gì cả.
Mấy tấm bùa cứ ném về chỗ của Nghiệt Sinh, cả khu rừng bị chấn động bởi những t·iếng n·ổ lớn.
Nghiệt Sinh ngoài tránh né thật không biết được nên làm gì, nhưng hắn không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều, những v·ụ n·ổ ảnh hưởng đến thân thể của hắn, nếu ăn trực diện thì chắc chắn kẻ thua cuộc cũng chính là hắn.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương xuống đất, cơn bụi mù mịt tạo ra khiến cho đối phương mất tầm nhìn.
Mà cả chính hắn cũng thế.
Gã kia thấy thế giận dữ ném ra một lúc mười tấm bùa chú, những v·ụ n·ổ liên hồi càng làm cho bụi mù khắp nơi.
Đến khi tầm nhìn thoáng đi, gã ta mới phát hiện Nghiệt Sinh đã biến mất.
Động Nguyên cảnh không có nguyên thức.
Sau khi dựa vào nguyên thức quá lâu khi ở Tụ Nguyên cảnh, gã ta đã quên mất bản thân khi còn ở Động Nguyên cảnh dùng cách gì để xác định kẻ địch.
Giống như bản thân một người ban đầu chỉ là làm sửa chữa đồ vật, cho đến khi người đó chuyển sang kinh doanh và giàu có hai mươi năm, đến lúc đó lại muốn người đó sửa chữa đồ vật như khi xưa thì có thể vẫn được, nhưng khả năng rất thấp hoặc tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu lại.
Tri thức và kỹ năng luôn luôn cần phải có mài dũa, nó giống như kim loại, để lâu không dùng chắc chắn phải rỉ sét.
Nghiệt Sinh trên một nhánh cây cao mỉm cười, hắn nãy giờ cố gắng thu liễm khí tức tối đa.
Dạ Thú Thức được thi triển, Long Ma Dương thương đã nắm chặt từ trước, hắn bật hết tốc lực cầm thương trảm xuống.