Nghiệt Sinh tự tin nhảy từ cao chém thương xuống.
Nhưng khi cả hai cách nhau chỉ còn một mét thì người cười lại là đối phương, gã ta lấy ra từ trong nhẫn trữ vật pháp bảo hình khối cầu với bốn lỗ miệng theo bốn phía khác nhau.
Khối cầu ném tới chỗ của Nghiệt Sinh thì mở to ra về bốn phía, lộ ra phần lõi bên trong là một khối đá xanh.
Nghiệt Sinh thu lại người nhưng không kịp, món pháp bảo phát ra lực hút làm hắn bị kéo vào.
Còn đối phương đã duy trì khoảng cách về sau, miệng cười khặc khặc.
Nghiệt Sinh dính chặt vào khối cầu liền không thể thoát ra.
Pháp bảo này là Tứ đẳng, ngay cả Tụ Nguyên cảnh cũng phải mất vài thời gian vài giây để thoát ra ngoài.
Đây chính là sự khác biệt khi mà muốn vượt giai g·iết người, hơn đại cảnh giới không chỉ là hơn tu vi, kinh nghiệm, mà còn có cả ngoại vật, quan hệ…
“Hỏa Mộ.”
Theo lời nói của gã, một cổ quan tài lửa lại cứ thế được hình thành.
“Ta chịu thua.” Nghiệt Sinh hét lên.
“Thì c·hết đi chứ còn nói gì nữa.” Gã ta cười nói, chiêu thức phóng thẳng vào chỗ của Nghiệt Sinh.
Hỏa Mộ khiến cho Nghiệt Sinh b·ị t·hương trầm trọng, toàn bộ thân thể lần nữa cháy khét.
Hắn bất lực gào lên: “Nếu ngươi không muốn mất đi Lục Quang thì đừng làm bừa.”
Gã ta nghe vậy nhướng mày hỏi lại: “Lục Quang? Chính là cái lồng đèn kia sao?”
“Đúng thế, nó đã liên kết sinh mệnh với ta, nếu ngươi g·iết ta thì nó cũng sẽ bị hủy.” Nghiệt Sinh thẳng giọng nói, không chút chần chừ hay biểu hiện lừa dối.
Gã ta từ từ đến gần, mặt nghi ngờ nói: “Ngươi lừa ta?”
“Vậy thì ngươi hãy thử đi.” Nghiệt Sinh chắc nịt nói, cố gắng hết sức kìm nén nỗi sợ trong lòng.
Nhìn thấy đối phương vẫn nghi ngờ không tin, Nghiệt Sinh nói tiếp: “Nếu nó bị hủy, tu vi của ngươi sẽ không thể nào phục hồi.”
Câu nói này của Nghiệt Sinh đâm trúng tim đen của đối phương, gã sẽ không điên mà đặt cược tu vi cả đời của bản thân cố gắng mới có được.
Nghiệt Sinh thấy biểu hiện của gã buông lỏng thì liền nhẹ lòng.
Nhưng hắn lại quên mắt tên này xuất thân từ Dị giáo.
Gã ta đang trầm tư thì bỗng lại nở ra nụ cười gian manh, khuôn mặt sặc mùi ma giáo.
Nghiệt Sinh thấy thế liền nảy sinh bất an.
Gã ta nắm chặt thanh liềm, từng bước đi đến, miệng vừa cười vừa nói: “Vậy thì ta sẽ chặt chân, chặt tay ngươi ra, biến ngươi chỉ còn một cái thân và cái đầu, cũng đâu tính là c·hết.”
Nghiệt Sinh ớn lạnh, hắn biết gã ta sẽ không chỉ là nói đùa.
“Ngươi nếu làm thế thì ta cũng sẽ cắn lưỡi t·ự t·ử.”
“Vậy ta sẽ cắt lưỡi ngươi trước, à mà yên tâm, cắn lưỡi thì ta có đan dược, vẫn dễ dàng cứu sống được ngươi.”
Nghiệt Sinh mắng chửi không ngừng trong lòng.
“Ta bị vậy sẽ không bao giờ để ngươi sở hữu được Lục Quang.” Hắn gào lên giận dữ.
“Yên tâm, ta có hàng ngàn kiểu hình t·ra t·ấn, chưa bao giờ có ai chịu đựng nổi được đâu tiểu tử à.”
Nghiệt Sinh không còn lời để cãi, hắn điên cuồng nghĩ cách, bản thân b·ị c·hém cụt tứ chi là chuyện kinh khủng đến nhường nào.
Đến khi gã ta cách hắn chỉ còn một mét thì Nghiệt Sinh hét toáng lên: “Đừng đừng, ta chịu thua, ta sẽ để cho ngươi có được Lục Quang, ngươi hãy để ta tự động.”
“Ồ, vậy để ta thả ngươi ra.” Gã cười hiền từ.
Nhân sự hiền từ này còn cảm giác nguy hiểm hơn những nụ cười gian tà bình thường.
“Phốc.” Lưỡi liềm rơi xuống, tay phải của Nghiệt Sinh b·ị c·hém đứt xuống.
“Haha, tiểu tử ngươi có biết đã khiến ta gần c·hết không?” Gã cười ha ha sau khi thấy máu của Nghiệt Sinh bắn ra ướt cả trên mặt gã và mặt đất.
“Gaaaaa…” Nghiệt Sinh đau khổ hét lên, cảm giác lúc này như một con mồi bị người ta tùy ý h·ành h·ạ.
Trên người của hắn bỗng xuất hiện khí tức xanh lục, tròng mắt chuyển sang màu đỏ, chiến ý xuất thế.
“Ta không phải con mồi, ta không phải thú vật để ngươi t·ra t·ấn, có c·hết, ngươi cũng phải c·hết trước ta, ta có c·hết, thì thế giới này cũng phải lụi tàn trước ta.” Những ý thức này gào thét trong lòng của Nghiệt Sinh.
Sát khí của Nghiệt Sinh phát ra hùng hồn với năng lượng màu đen từ người của hắn, sát ý đã thay thế chiến ý.
Gã kia lùi bước lại về sau mấy bước, trong mắt có chút hoảng, gã vội lấy từ trong nhẫn trữ vật mấy viên đan dược rồi bỏ vào trong họng.
Nghiệt Sinh đã thoát ra khỏi được món pháp bảo kia, lực hút của nó cực mạnh, hắn với lực lượng ban đầu là không thể, nhưng lúc này hắn đã bị sát ý bao trùm, lực lượng tăng lên.
Nhưng đó vẫn chưa đủ.
Điều khác biệt chính là hắn không sợ đau, không sợ bản thân b·ị t·hương, để thoát ra khỏi món pháp bảo đó đã khiến bản thân hắn gãy nát đến ba cái xương sườn, hai cẳng chân, những chỗ khác bị đều không còn toàn vẹn.
“Chiến ý, rồi lại sát ý, tiểu tử nhà ngươi tưởng bản thân là đại thiên tài Nhị cấp sao?” Gã ta gào lên, linh lực cưỡng ép làm cho cả thân thể nóng rang, như sắp bị phình nổ, đây là tác dụng của mấy viên đan dược.
Mà lúc này kế bên gã có đến ba cỗ quan tài Hỏa Mộ.
Nghiệt Sinh ngước đầu cười khanh khách rồi chân phải dậm mạnh lấy đà phòng lên, cánh tay trái cầm chặt Long Ma Dương thương.
Ba cỗ Hỏa Mộ phóng tới, Nghiệt Sinh không né mà vẫn phóng lên.
“Haha, tiểu tử ngươi bị sát ý làm điên rồi.”
Nhưng bất ngờ thay Nghiệt Sinh đã đi xiên qua mà không hề bị cản bước, thân thể hắn b·ị t·hương trầm trọng nhưng vẫn thế tiến lên.
Gã ta miệng há hốc ra, tay chân luống cuống cầm lưỡi liềm chém xuống.
Nghiệt Sinh lúc này mặc kệ, hắn né một chút để lưỡi liềm vốn nhắm vào cỗ đâm trúng phần bả vai.
Long Ma Dương thương của hắn đâm thẳng vào giữa ngực của gã.
Máu bắn tung tóe, gã ta mắt trợn lên không thể tin tưởng.
Gã muốn vùng vẫy đẩy Nghiệt Sinh ra, nhưng lúc này Nghiệt Sinh như điên dại, dồn lực đến tận cùng, thanh thương xuyên qua thân thể của gã đến một nửa.
Vết thương cũ đã rất nặng, lại thêm vận dụng linh lực cưỡng ép, bây giờ lại một thương giữa ngực, rất nhanh gã đ·ã c·hết.
Nếu gã mà có thể được nói lời cuối thì sẽ là: “Con bà nó, ít nhất cho ta cái tên chứ thằng tác này.” :))))
Tụ Nguyên cảnh lại c·hết dưới tay Khối Nguyên cảnh, chuyện này nếu nói liệu có ai dám tin tưởng.
Nghiệt Sinh chiến thắng trận chiến này ngoài việc hắn vận dụng được sát ý và chiến ý ra, vẫn còn một lý do là gã ta quá khinh địch, lại thêm đột nhiên giảm tu vi nên chưa kịp thích ứng.
Mà Nghiệt Sinh lại còn được người nữ nhân kia giúp hồi phục thân thể một lần, giống như là chấp đến hai mạng.
Giết người xong, sát ý trên người Nghiệt Sinh tán loạn, bản thân hắn cũng không thấm khá hơn là mấy, một tay b·ị c·hém đứt, thân thể bỏng đến hết nhìn ra dạng người.
Hắn ngã gục xuống, tùy thời tiệm cận đến c·ái c·hết, nếu không phải thực tâm của hắn đặc biệt kiên cường, kẻ c·hết trước phải là hắn.
Nhưng trước khi mất ý thức, hắn vẫn cố gắng đặt được Lục Quang lên chỗ của gã.
Lục Quang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, mà cái xác của gã Tụ Nguyên cảnh đang dần hóa thành cát bụi.
Một lát sau, Lục Quang đã có thể hoạt động trở lại, những vết nứt trên thân cũng đã không còn, nó nhìn thấy Nghiệt Sinh nằm đó, nhưng bản thân cũng không thể làm được gì, toàn bộ năng lượng của nó đều đã thất thoát do bị nứt vỡ lúc nãy, ngọn lửa bên trong cũng đã không còn.
Lục Quang bay đến bay lui rồi lại hóa nhỏ tự dắt vào lưng của Nghiệt Sinh.
Một lát sau người nữ nhân kia tỉnh dậy, nhìn một chút nàng liền không thể giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, nàng nghiến răng rồi ôm cánh tay phải đã lìa của Nghiệt Sinh đến đặt lại vào đúng vị trí cũ.
Sau đó người nữ nhân lại cúi người xuống hôn vào môi của Nghiệt Sinh, rất nhanh một nguồn năng lượng đi đến.
Vết thương của nghiệt Sinh dần chuyển biến tốt hơn, mà cánh tay vốn bị đứt lìa kia đang được nối lại với thân thể bằng những sợi năng lượng xanh lam.