Một phút sau, v·ết t·hương của Nghiệt Sinh đã ổn định, mà cánh tay cũng đã được nối lại hoàn toàn.
Người nữ nhân vác hắn lên trên vai thì nghe thấy tiếng sột soạt, sợ có người đến nên nàng nhanh chóng mang theo Nghiệt Sinh rời khỏi đây.
Lát sau, Nghiệt Sinh giật mình tỉnh dậy, hắn theo quán tính liền lấy tay trái ôm qua cánh tay phải của mình.
Sờ nắn thấy cánh tay, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lát sau hắn trợn mắt nhìn lại, lòng suy nghĩ: “Không thể nào! Đáng lẽ nó đã b·ị c·hém đứt rồi mà, chẳng lẽ là ảo giác.”
Nghiệt Sinh lúc này xem xét lại cả thân thể, những v·ết t·hương vậy mà đều hồi phục tốt, hắn biết bản thân mình có khả năng hồi phục nhanh, nhưng nhanh như bây giờ là không thể nào.
Ngay cả Lục Quang cũng đã hồi phục lại như lúc thường.
Quan sát xung quanh, căn phòng hiện tại nhỏ hẹp, vách nhà là lá đan thành, mà phòng cũng chỉ được tạo lên bởi một bức màn mỏng căng lên.
“Tỉnh rồi à?” Kèm theo giọng điệu trong trẻo thì chính là người nữ nhân lúc trước hắn cứu đi vào.
“Là ngươi cứu ta?” Nghiệt Sinh nghi hoặc hỏi.
Người nữ nhân gật đầu không đáp.
“Đây là đâu?”
“Là một căn nhà của hai vợ chồng già phàm nhân, ta tìm được nên xin tá túc một hôm.”
Nghiệt Sinh cùng đối phương cứ thế hỏi qua đáp lại, cuối cùng hắn biết được rằng đối phương tên là Hân Nghiên, là người của Thánh giáo, nói đúng hơn chính là Chấp Chưởng đường của Thánh giáo.
Như vậy thì càng có thêm điều kỳ hoặc, Chấp Chưởng đường chính là cánh tay phải của Thánh giáo, quản lý toàn bộ mọi luật lệ của Đại Lục, một thế lực mà chẳng ai dám động tay vào.
“Chấp Chưởng đường biết chuyện này!”
“Biết.”
“Vậy các ngươi đến là theo lệnh Chấp Chưởng đường, nhưng tại sao lại chỉ đến với lực lượng như thế?” Nghiệt Sinh khó hiểu hỏi, giọng có chút tức giận, dù sao thì hắn cũng kém chút c·hết vì tình huống đó.
Hân Nghiên mắt đảo xuống, giọng yếu lại một chút rồi mới trả lời: “Chấp Chưởng đường mắt nhắm mắt mở, chúng ta chỉ là tự phát đi đến đây.”
Nghiệt Sinh tất nhiên không hiểu việc làm của Chấp Chưởng đường, nhưng hắn hiểu việc làm của cái bọn người Hân Nghiên này, là tuổi trẻ chưa trải sự đời, hay nói dễ hiểu hơn chính là ngu, thích làm anh hùng mà chẳng màn tính mạng.
“Các ngươi ắt hẳn đều là thiên tài nhỉ?”
Hân Nghiên không hiểu, hướng mắt nhìn về Nghiệt Sinh.
“Chắc các ngươi nghĩ rằng bản thân đủ thực lực nên mới xông vào, và kết cục, tám n·gười c·hết bảy sao?”
Hân Nghiên nghe thế hiển nhiên xuất hiện nỗi uất giận, mắt của nàng đỏ nghẹn giống như sắp khóc, nhưng nàng không thể phản biện, bởi vì lời của Nghiệt Sinh rất đúng.
“Còn một chuyện nữa?”
“Chuyện gì?”
“Là ngươi giúp ta nối cánh tay cùng trị thương.”
Hân Nghiên gật đầu không đáp.
Nghiệt Sinh hỏi tại sao thì nàng ấy mới bảo lại: “Ta có dị thể huyết mạch, có thể dùng chính tuổi thọ của bản thân để trị thương cho người khác.”
“Tuổi thọ!” Nghiệt Sinh ngạc nhiên thốt lên, hắn biết trên đời tồn tại rất nhiều dị thể huyết mạch, nhưng không ngờ còn có nhiều kiểu hình như vậy.
Hân Nghiên lại gật đầu không đáp.
“Vậy để trị thương cho ta lúc nãy thì ngươi đã tốn bao nhiêu năm tuổi thọ.”
“Bảy mươi năm.” Hân Nghiên không quan tâm đáp.
Động Nguyên cảnh có thể sống hai trăm năm, dùng bảy mươi năm để trị thương cho hắn thì đồng nghĩa rằng nàng chỉ có thể sống nhiều nhất thêm trăm năm, như vậy nếu trong trăm năm này nàng không thăng lên Tụ Nguyên cảnh thì chỉ có duy nhất một con đường c·hết.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Nếu không có ngươi thì ta cũng đ·ã c·hết, mà lại ta vốn cũng không muốn sống.”
Nghiệt Sinh thấy mặt của Hân Nghiên đượm buồn thì cũng có chút đồng cảm, đi tám về một, bảy người bạn của nàng đều đ·ã c·hết.
Đôi khi n·gười c·hết sẽ không đau bằng người ở lại!
Bỗng lúc này một người đi vào, là một lão già với tóc bạc phơ, người ốm trơ xương, lưng gù nặng, quần áo trên người tả tơi.
Lão nhìn cả hai người rồi hiền hậu nói: “Ra ăn cơm đi hai cháu, đồ ăn đã chín hết rồi này.”
Nghiệt Sinh và Hân Nghiên đáp cảm ơn rồi cùng bước đi ra ngoài.
Bà lão đang xới nồi cơm nóng hỏi khi thấy Nghiệt Sinh và Hân Nghiên bước ra thì liền cười rồi vội bới lấy hai bát cơm đầy cho bọn họ.
Những món ăn trên bàn không mấy quá phong phú khi chỉ là mắm ruốc, cá cơm kho mặn, canh bí đao.
Nhưng nhiêu đây là quá đủ, không hiểu sao khi gấp lấy thức ăn đầu tiên làm cho Nghiệt Sinh có cảm nhận giống với những món mà Liễu Thị nấu trước kia.
“Cháu sao thế?” Bà lão hỏi khi nhìn thấy Nghiệt Sinh sửng sờ.
Nghiệt Sinh cười đáp: “Dạ không! Chỉ là cách nấu ăn của bà làm con nhớ đến một người.”
Bà lão nghe vậy tươi cười nói: “Vậy con cứ ăn nhiều vào.”
Nghiệt Sinh và Hân Nghiên vui vẻ ăn uống, lúc này chẳng còn gì nặng nề của tu luyện hay tranh đấu, một bàn ăn đơn giản nhưng mà lại khiến cả hai đều rất thoải mái.
Nhưng vừa ăn xong thì ông lão lại nói một câu khiến cho Nghiệt Sinh và Hân Nghiên đứng hình.
“Lão vừa nói cái gì cơ?” Nghiệt Sinh cố gắng bình tĩnh nói.
“Ta nói dị thể huyết mạch như cô nhóc này thật đặc biệt.”
Hân Nghiên vẫn còn có chút cứng đờ thì Nghiệt Sinh đã phản ứng nhanh nhẹn, hắn vung tay hất luôn bàn đồ ăn rồi kéo lấy tay của nàng chạy trốn.
Dù gì thì nàng ta vẫn là người hy sinh bảy mươi năm tuổi thọ cho hắn.
Nhưng vừa mới bước được một bước thì cả thân thể của Nghiệt Sinh và Ngân Hiên đều cứng đờ.
“Trẻ nhỏ không nên hất đồ ăn như thế? Phí phạm lắm đấy.” Ông lão rắn giọng nói.
“Ngươi là ai?” Nghiệt Sinh quát lên, ánh mắt tỏa ra sát khí.
Điều này làm lão già mỉm cười nhẹ.
Nghiệt Sinh thật sự hoảng, bởi hắn cảm nhận được sự chênh lệch kinh khủng, còn đáng sợ hơn khi đối diện Tụ Nguyên cảnh.
Hắn cảm giác bản thân giống như chó đẻ chi vận, người khác thì ra đường cũng nhặt được bảo, đi đái cũng gặp được cơ duyên, còn hắn thì sao?
Đi vào Trí Quán thành để ẩn nấp một chút thời gian thì liền gặp Tà giáo, vừa mới vượt qua sống c·hết thì bây giờ lại gặp phải hai tên già cực kỳ cực kỳ nguy hiểm.
Bỗng lão già ta ném ra một chiếc hộp hình lập phương gồm sáu mặt, mỗi mặt của khối lại chia thành chín ô vuông, các mặt lại có màu khác nhau với lần lượt là màu đỏ, màu cam, màu xanh dương, màu xanh lục, màu trắng và màu vàng.
Khối lập phương vừa chạm vào Nghiệt Sinh thì các mặt chuyển động làm màu sắc của các mặt thay đổi theo vị trí của từng khối vuông nhỏ.
Tốc độ xoay chuyển càng nhanh thì càng xuất hiện ra một loại năng lượng màu như thủy tinh nóng chảy, khối năng lượng ấy lớn dần và phủ kín cả thân thể Nghiệt Sinh.
Rất nhanh nguồn năng lượng ấy lại kéo hắn vào bên trong khối lập phương đấy.
Cũng Lúc này Hân Nghiên bỗng nhiên di chuyển được, nàng ta rút kiếm chỉa thẳng về chỗ hai lão già.
“Nhóc con, đừng làm láo, nếu không ta lột da ngươi làm thảm lót chân.” Ông già liếc nói.
Không hề có sát khí tỏa ra, nhưng không hiểu sao Hân Nghiên cảm giác lạnh lẽo, hai chân của nàng run lên đến mức té ngã, cảm giác như lời nói của lão ta hoàn toàn là sự thật.
Quay trở lại khối lập phương.
Màu sắc luôn có ý nghĩa riêng biệt cho chính nó, mà mỗi một con người sẽ lại sở hữu màu sắc cho riêng biệt bản thân.
Thế màu sắc của Nghiệt Sinh sẽ là gì? Chương sau sẽ rõ.