Nghiệt Sinh bị đưa vào bên trong thế giới của khối lập phương.
Hắn nhìn qua nhìn lại thì mới phát hiện bản thân hiện đang đứng trên một cánh đồng lúa bát ngát.
Cả đồng lúa chín ngập sắc vàng, chỗ vàng sẫm, chỗ lại vàng tươi xen kẻ màu xanh của lá. Cứ đôi lúc lại cơn gió bất chợt ghé qua hỏi thăm, những bông lúa rì rào uốn lượn như từng đợt sóng đang thi nhau tấp vào bờ.
Hắn nhìn về hướng xa xa có một ngôi nhà tranh vách đất nhỏ, thế là hắn cứ vậy bước đi giữa ruộng lúa để đến ngôi nhà đấy.
Nhưng điều quỷ dị lại xảy đến, hắn đã cất bước hơn một canh giờ đồng hồ, nhưng ngôi nhà vẫn cứ như vậy giữ nguyên kích thước trong tầm mắt, giống như những bước đi nãy giờ chỉ là vô ích.
Tức giận, Nghiệt Sinh trực tiếp vận chuyển linh lực, Hỏa Thể Hóa Pháp, Dạ Thú Thức được triển khai, hắn bật hết tốc lực hướng về phía trước.
Ba tiếng sau, giữa ruộng đồng bát ngát, hắn đang nằm đấy thở hổn hển nhìn lên mặt trời sáng chói.
“Con mẹ nó!” Hắn mắng nhiếc lên, bởi lẽ linh lực của hắn đều cạn kiệt không còn chút gì, mà khoảng cách tới ngôi nhà vẫn thế y nguyên.
Nghiệt Sinh ngồi dậy, nhìn về tứ phía, ngoài đồng lúa và ngôi nhà duy nhất kia hắn chẳng còn thấy gì nữa.
“Lục Quang.”
“Gì thưa chủ nhân ngu đần si thối.” Lục Quang khó chịu trả lời.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Chủ nhân hỏi ta, thì ta hỏi ai?”
“Mà ngươi hấp thụ sinh lực cả một thành, sao lại trông thê thảm như bây giờ.” Nghiệt Sinh nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của nó thì hỏi.
Lục Quang khó chịu đáp: “Vì giúp ngươi mà ta vỡ nứt, sinh lượng thời gian qua đều đã thất thoát, giữ được lại cái mạng đã là may lắm rồi.”
Nghiệt Sinh đứng dậy, hắn nhìn lại về ngôi nhà, lần này quyết tâm dâng đến cao độ.
“Ta nhất định sẽ đi được đến, hãy đợi đó.” Dứt lời hắn tốc chạy.
Nhưng lạ thay ngôi nhà lần này đã to lên theo tầm mắt, giống như khoảng cách đang tiến đến gần.
Nghiệt Sinh thấy vậy liền có chút mỉm cười, hắn bật tốc chạy nhanh hơn.
Đến năm phút sau, cuối cùng Nghiệt Sinh cũng đã đến được ngôi nhà.
Nhà tranh vách đất, trước cửa ra vào có cái lu đã cũ, trông không thể nào đơn sơ hơn.
Ngôi nhà kết hợp với cánh đồng bát ngát làm nên một bức tranh đồng quê xinh đẹp.
Nghiệt Sinh nhìn vào bên trong thì không phát hiện lấy ai, hắn tính bước chân vào nhà xem thử thì phía sau có tiếng vỗ lưng.
Bất ngờ, hắn liền nhảy bật về sau, sẵn sàng chiến đấu.
“Ngươi vào nhà của ta lại còn có thái độ như thế?”
Nghiệt Sinh nhìn thấy người trước mặt không có sát khí thì liền thả lỏng một chút, đối phương mặc trên người bộ giao lĩnh sặc sỡ với một màu đỏ nguyên cây, trông vô cùng chói mắt.
Dáng dấp nam nhân cũng khá điển trai, mặt luôn giữ nét tươi cười, thân thiện, làn da trắng sáng thư sinh, điểm đặc biệt nhất là cách mà y nhìn lấy Nghiệt Sinh trông vô cùng tin tưởng.
“Ta xin lỗi, ta không biết là nhà của ngươi.” Nghiệt Sinh hòa nhã nói.
“Không sao, ta tin ngươi.” Đối phương cười đáp.
Nghiệt Sinh nhanh hỏi: “Vậy xin hỏi nơi đây rốt cuộc là đâu?”
“Ta tin ngươi.”
Nghiệt Sinh trong lòng: “Tin cmn nhà ngươi.”
Hắn cố giữ bình tĩnh nhắc lại câu hỏi: “Xin hỏi nơi đây là đâu?”
“Ta tin ngươi.”
Nghiệt Sinh thật sự nảy ra ý định triệu hồi Long Ma Dương thương chém c·hết y, cách nói chuyện mất dạy lại còn thêm nụ cười tươi rối, thật khiến cho hắn giận dữ cực độ.
“Ngươi là ai, tên gì?”
“Ta tin ngươi.”
“Ngươi tin ta cái quái gì?” Nghiệt Sinh hét toáng lên.
Lúc này đối phương mới trả lời câu khác: “Ta tin rằng ngươi sẽ trồng được một cánh đồng bát ngát, thu hoạch hạt ngọc trời đầy chất đầy ngôi nhà kia.”
Nghiệt Sinh không hiểu quái gì? Cánh đồng? Chẳng phải…
Con bà nó! Cánh đồng đâu rồi!
Nghiệt Sinh hét toáng lên trong lòng, cánh đồng ban đầu đã biến thành một mẫu đất cằn cỗi, khô hạn, mà quan trọng là chỉ có đúng một mẫu nhỏ, còn ở xung quanh chỉ toàn là bóng tối.
Nghiệt Sinh nhìn lại đối phương, thì lúc này y đã dần tan biến thành ánh sáng màu đỏ.
Nghiệt Sinh muốn níu kéo thì y chỉ để lại một câu nói: “Ta tin ngươi làm được.”
Nghiệt Sinh mắng cha mắng mẹ y.
Nhưng hắn cảm giác vẫn có thể thực hiện được, mẫu đất này tuy nhỏ nhưng chất đầy lúa ngôi nhà tranh, vách đất phía sau thì cũng không mất quá nhiều thời gian.
Cụ tổ ch* nhà nó!
Nghiệt Sinh trực tiếp thét lên, bởi ngôi nhà tranh ban đầu sau lưng của hắn đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó lại là một ngôi nhà cũng tranh cũng vách đất, nhưng diện tích đã rộng ngang bằng với mẫu đất ruộng của hắn.
Không có lòng tin về cái thử thách mà tên áo đỏ kia nói, Nghiệt Sinh triệu hồi Long Ma Dương thương trực tiếp t·ấn c·ông vùng không gian tối bao quanh.
Nhưng hắn đánh từ sáng đến chiều vẫn không thể nào lay động cái kết giới này.
Nghiệt Sinh nằm thở hổn hển, miệng liên tục mắng, hai cái lão già kia tại sao lại không g·iết hắn mà đưa hắn vào trong khối lập phương này?
Chẳng lẽ nếu thất bại trong đây sẽ bị biến thành gì đó? Hay đau đớn đến c·hết?
Mà tại sao phải phiền phức như vậy?
Chênh lệch cảnh giới, hai người đó thích làm gì chẳng được mà cần bày trò như này.
Tình cảnh lúc này, hắn cũng chẳng có thời gian hay tâm trạng quan tâm sống c·hết của Hân Nghiên.
Bỗng đang nằm thì thanh niên nguyên cây đỏ lại xuất hiện, đối phương xuất hiện theo dạng bóng mờ trước mặt của Nghiệt Sinh.
“Chỉ có ba năm thôi nhá, ta tin tưởng ngươi.”
“Tưởng con bà ngươi.” Nghiệt Sinh vu·ng t·hương chém, nhưng đối phương đã hóa thành ánh sáng đỏ rồi biến mất.
Nghiệt Sinh bật dậy, hắn quả thật quyết định trồng lúa, nhưng mà đất khô hạn như thế này thì lấy gì mà trồng với trọt.
Hắn cũng không phải là thủy nguyên tố nên không thể tạo ra nước được.
À cũng có thể nhưng mà là dòng nước vàng từ vòi nước chạy bằng cơm.
Cứ thế Nghiệt Sinh dùng thời gian ba năm kia để luyện tập, hắn biết bản thân không thể làm được là không thể làm được.
Chi bằng lấy thời gian đấy tu luyện thì lại có ý nghĩa hơn.
Còn mọi chuyện còn lại đến thì cứ đến.
Nghiệt Sinh lúc này vẫn là Khối Nguyên cảnh, nhưng thực tâm nguyên tố đã là một khối thạch phát ra sinh lượng liên tục, nó phát triển chính là dựa vào măng tre Gióng trồng vào trong hắn.
Bản thân hắn hiện tại sử dụng thương, đã vận dụng thành thạo thương khí, có dấu hiệu vận dụng thương ý.
Cây thương mà hắn thích dùng nhất là Long Ma Dương thương, cây thương đã hấp thụ sức mạnh trong Song Vương Chi cảnh.
Về võ kỹ và công pháp thì hiện tại hắn có Mộc Sinh Hoàn Pháp, mức độ sử dụng hiện tại chỉ là tự trị thương bản thân.
Hỏa Thể Hóa Pháp đã vận dụng rất thành thạo, khiến cho lực lượng của thân thể tăng mạnh.
Tam Ý Thế quyền thì Dạ Thú thức đã sử dụng thành thạo, riêng Hình Tướng thức đã có thể tạm dùng được, thức thứ ba thì hiện tại là viễn vông.
Thế là trong ba năm tiếp theo, Nghiệt Sinh chia thời gian ra tu luyện từng võ kỹ và công pháp, nơi đây linh khí nồng độ cực cao nên cảnh giới của hắn cũng được củng cố nhiều hơn.
Rất nhanh, ba năm đã hết, thanh niên áo đỏ lại lần nữa xuất hiện.
Nghiệt Sinh phản ứng rất nhanh dùng Long Ma Dương thương chém thẳng vào y.
Nhưng thanh thương chưa kịp chạm vào thì đã bật ra.
Đối phương không quan tâm hành động của Nghiệt Sinh mà chỉ nói: “Ta tin rằng nếu có lần sau ngươi nhất định sẽ làm được.”
Mẹ nó! Còn có lần sau!