Vừa mới chửi xong thì khung cảnh xung quanh bị xoay chuyển chóng mặt.
Nghiệt Sinh bật Hỏa Thể Hóa Pháp, sẵn sàng đón nhận tình huống.
Nhưng rất nhanh, hắn lại đứng ở một thế giới khác, là một tòa thành đông đúc người qua lại.
Bỗng nhiên có một người vỗ vai làm Nghiệt Sinh giật mình quay lại.
Đến khi nhìn thấy đối phương, hắn mới biết rằng đây chính là nhân vật chủ chốt.
Ở bên ngoài thực tại, hai lão già vẫn quan sát khối lập phương, đến khi màu đỏ biến mất thì lão già bày ra bộ mặt cau có, còn bà lão thì lại có chút mỉm cười.
Hân Nghiên thì đang quỳ gối run rẩy.
Quay trở lại chỗ của Nghiệt Sinh, đối diện với hắn là một người mặt trang phục giao lĩnh nguyên một cây màu vàng, người nữ nhân mang mái tóc ngắn, miệng luôn tươi cười nhìn về hướng của hắn.
Nhan sắc của nàng chỉ ở mức nhìn được, nhưng luôn khiến người nhìn có cảm giác vô cùng thân thiện, dễ gần.
“Ngươi lại muốn ta làm gì?” Nghiệt Sinh khô khan hỏi, bởi hắn biết người này chắc chắn giống với người nguyên cây đỏ bắt hắn trồng lúa khi nãy.
Mà lần này hắn quyết tâm bản thân sẽ làm được, bởi lẽ nơi này chắc chắn nguy hiểm, hai lão già kia chắc chắn có ý định gì đó xấu xa, thử thách ban đầu quá vô lý thực hiện nên hắn mới buông xuôi.
Người nữ nhân này nhìn lấy Nghiệt Sinh rồi nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ là muốn nhờ ngươi giúp ta giải quyết ba chuyện, cứu giúp nỗi khổ của mọi người.”
“Tận ba chuyện?”
“Mỗi một người đều có nỗi khổ riêng, chúng ta cần phải san sẽ giúp họ chứ? Ba chuyện có là gì? Cuộc đời này còn biết bao nhiêu chuyện cần chúng ta vươn cánh tay ra…”
Nàng chưa nói xong thì Nghiệt Sinh cắt lời: “Ta đồng ý!”
Nét mặt cùng nụ cười quá mức thánh thiện này làm cho Nghiệt Sinh có chút cảm giác khó chịu.
“Nói đi, ba việc đấy là gì?”
“Ở tòa thành này có chúng ta, có ba người cực kỳ khổ sở, một là Hoa Nương đã phải làm đĩ mười năm nay, hai là Cường Hào đã phải c·ướp b·óc, g·iết người suốt mười năm, thứ ba là Suy Nhân đã mang đủ mười loại bệnh l·ây n·hiễm, ngươi hãy giúp họ giải quyết những vấn đề đó đi.”
Cái con bà gì vậy?
Ba tên này đúng như kiểu tận cùng của đáy xã hội.
“Giải quyết như thế nào?” Nghiệt Sinh hỏi lại.
“Hãy đồng cảm và giúp họ giải quyết nỗi đau của số phận.”
Nói xong nữ nhân này lại biến thành ánh sáng màu vàng rồi tan đi mất.
Nghiệt Sinh chậc lưỡi một cái rồi lại đầu tiên đi tìm đến Hoa Nương, hắn cũng có chút tò mò gái bán d*m mười năm là như thế nào?
Nhưng chưa kịp đi dò hỏi thì số phận đã đưa cho hắn bắt gặp.
Hàng ngàn người bắt đầu tập trung vây quanh một con đường, không ngừng ném về một cái kiệu với lộng che mỏng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong đang có một nữ nhân xinh đẹp với bộ trang phục chẳng thể nào thu hút hơn, cái yếm màu đỏ che không hết nửa phần vòng một, phía thân dưới thì chỉ là một mảnh trắng quấn lấy.
Mà ở trên kiệu còn có ba người đàn ông say xỉn không ngừng ôm ấp, sờ soạng nàng ta.
“Con đũy khốn kiếp!”
“Bà nó thật là trơ trẽn, khốn kiếp!”
Tiếng la ó, chửi mắng của hàng ngàn người xung quanh, Nghiệt Sinh chậc lưỡi, hắn cũng có chút kỳ thị những người làm cái nghề này, hiển nhiên loại trừ việc có hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng mà làm đũy đến mức phô trương giữa đường thế này thì không có hoàn cảnh nào để giải thích được.
Quan sát từ lúc đầu đến giờ, Nghiệt Sinh biết rằng tòa thành này không hề có tu tiên giả, tất cả chỉ là phàm nhân.
Nghiệt Sinh trực tiếp nhảy lên kiệu ôm lấy Hoa Nương rồi bay đi.
Hoa Nương hoảng sợ la hét, vùng vẫy nhưng đối mặt với Nghiệt Sinh thì chẳng có tác dụng gì.
Rất nhanh Nghiệt Sinh đáp xuống một ngôi miếu hoang, hắn đặt nàng ta xuống đất rồi mới nhìn chằm chằm, mặt cũng bình thường, dáng cũng không mấy phô trương, nhưng không hiểu sao lại tạo cho hắn cảm giác thu hút lạ thường.
Đây chính là sự l·ẳng l·ơ và quyến rũ.
Nghiệt Sinh tiếp xúc tu tiên giả từ sớm, những người nữ nhân hắn gặp đều giữ lấy những nét lịch sự, chỉnh chu.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Khuôn giọng nàng ta mở ra, giọng như một nữ nhân yếu đuối đang bị ức h·iếp, nhưng lại cam chịu sự ức h·iếp ấy, cảm giác vô cùng kích thích.
Nghiệt Sinh nổi hết da gà lên, vì giữ bình tĩnh, hắn quát lớn: “Ngươi đừng có trưng bộ dạng đó ra với ta? Mau nói rằng tại sao ngươi làm cái nghề này đi?”
“Ta… ta cũng đâu muốn đâu…” Nàng ta bỗng nhiên bật khóc.
Nghiệt Sinh triệu hồi Dương Tiễn thương đưa thẳng về phía nàng, nàng ta thấy thế liền không khóc nữa, lúc này mới nghiêm túc nói chuyện.
“Ta chỉ là muốn giúp mẫu thân nghèo, nuôi phụ thân bệnh, giúp huynh muội ruột thịt có tương lai tốt hơn.”
“Câm mồm, ngươi tưởng ta ngu, ngươi làm nghề này mười năm còn không đủ tiền để làm những điều trên.”
“Ta… quả thật ta đã đủ tiền, nhưng sau này thì… ta nghiện mất rồi.”
Nghiệt Sinh há mồm, lòng không biết nên nói gì? Cái này vậy mà cũng nghiện được.
Bỗng lúc này người nữ nhân lại nắm lấy tay phải của hắn, miệng ưỡn ẹo nói: “Đại nhân, hay là ngài chơi ta đi, ta lấy giá rẻ cho, nhìn ngài bay vậy, chim ắt hẳn trời sinh thần lực.”
Nghiệt Sinh: (@.@)!
Mười phút sau.
“Đại nhân, ngài là thích chơi cảm giác mạnh bạo sao?” Hoa Nương l·ẳng l·ơ nói, hiện tại nàng đang bị Nghiệt Sinh trói chặt trên cột của ngôi miếu.
“Ta sẽ giúp ngươi cai nghiện.”
Hoa Nương lắc đầu, thở dài nói: “Đại nhân đừng phí công, ta không biết tại sao ngài lại muốn giúp ta, nhưng cái nghiện này không phải nói bỏ là bỏ.”
Nghiệt Sinh không nói chuyện, thực lòng là hắn không biết nói cái quái gì trong tình huống như này.
Cứ thế Hoa Nương bị trói như vậy, còn Nghiệt Sinh thì đi ra ngoài mua chút thức ăn để giúp nàng ta cai nghiện.
Nhưng vừa mua đồ quay về thì Nghiệt Sinh như muốn ngất xỉu, Hoa Nương đang nằm lõa thể ở bên trong, mà lại có một tên già khú đế nào đang nằm cạnh nàng, mặt của gã lâng lâng như thể đây là lần sướng nhất cuộc đời.
Nghiệt Sinh giận dữ bẻ gãy chân rồi ném lão ta ra ngoài, sau đó lại yêu cầu Hoa Nương mặc đồ rồi hắn lại trói nàng thật chặt vào cây cột.
Cứ thế ba ngày tiếp theo, Nghiệt Sinh không rời mắt khỏi nàng, những lần đi vệ sinh thì hắn đều bá·m s·át từng chút một.
Những kẻ phát giác đều bị Nghiệt Sinh đ·ánh đ·ập tơi tả rồi đuổi đi.
Mà Hoa Nương thì luôn cố gắng khiêu gợi Nghiệt Sinh, nào là tiếng rên rỉ, nào là những lời nói dâm đãng.
Cũng may Nghiệt Sinh vẫn giữ cái đầu lạnh, chủ yếu hắn biết thế giới này là bên trong của chiếc lập phương nên chỉ là giả, nhờ đó mà tư tưởng của bản thân hắn cũng vững vàng hơn hẳn.
Được bốn ngày, thì Hoa Nương bắt đầu phát điên.
Thay bằng những lời quyến rũ nhẹ nhàng, giọng điệu của nàng ta càng ngày càng nóng giận, thậm chí là bắt đầu chửi rủa Nghiệt Sinh.
Nhưng mà Nghiệt Sinh thấy vậy mới đúng là cai nghiện, đây ắt hẳn chính là thành công.
Một tuần trôi qua, sự điên khùng của Hoa Nương lại càng tởm lợm hơn, nàng ta gào thét, rồi lâu lâu lại cầu xin, cầu xin không được thì lại gào thét.
Nghiệt Sinh cố gắng nhẫn nhịn, thực ra bản thân đã muốn một thương g·iết c·hết nàng.
Cứ thế hắn cố gắng chịu đựng cho đến một tháng trời.
Lúc này diễn biến dường như đã trở nên tích cực hơn, ít nhất là theo suy nghĩ của Nghiệt Sinh.