“Đáng c·hết, chỉ có thể đi nhận nhiệm vụ thôi!” Phạm Nghiệt Sinh với cái bụng trống rỗng quyết tâm.
Bảng nhiệm vụ chính là một cái bảng to đặt ở trung tâm Đô thành với những miếng giấy thông báo nhiệm vụ.
Người đặt nhiệm vụ có một việc gì đó không thể hoàn thành hay muốn có người khác làm hộ sẽ ra nhiệm vụ thông qua một tổ chức trung gian. Tổ chức này sẽ xem xét và nhận phần trăm lợi nhuận từ vụ việc.
Phạm Nghiệt Sinh ngắm bảng nhiệm vụ thật lâu. Mỗi một nhiệm vụ đều có phần thưởng và đãi ngộ khác nhau.
Thể loại nhiệm vụ phổ biến nhất là tìm đồ vật, hộ tiêu.
“Cái gì đây? Trở thành bà v·ú cho đứa trẻ trai được sinh ra vào bảy mươi năm trước.” Phạm Nghiệt Sinh vỗ đầu một cái, đúng là có tiền thì mua tiên cũng được.
Hắn rất nhanh lựa chọn một nhiệm vụ hộ tiêu bình thường.
“Nhiệm vụ này đã đủ người.” Tên đảm nhận công việc ghi chép, đăng ký nói.
Phạm Nghiệt Sinh thấy thế lại chọn cái khác.
“Nhiệm vụ này đã đủ người.”
Lại lần thứ hai hắn nhận được câu trả lời như vậy.
Nhưng lát sau có một tên to lớn khác đi ngang, chọn ngay nhiệm vụ khi nãy hắn bị từ chối, nhưng câu trả lời của cái tên kia thì lại hoàn toàn khác: “Ngày hôm sau đến trước cổng Tỵ gia nhận nhiệm vụ.”
Phạm Nghiệt Sinh tức giận muốn hỏi cho ra lẻ thì hai tên lính canh đứng không xa nhìn hắn bằng ánh mắt muốn tẩm quất, mát xa.
Thật sự mà nói thân thể của Phạm Tinh quá thư sinh, nên chẳng ai muốn nhận thêm một rắc rối, vô dụng nhưng vẫn ăn chia phần.
Phạm Nghiệt Sinh muốn rời đi thì phát hiện một cỗ xe ngựa đang chạy đến với tốc độ rất nhanh, nhìn thấy một cô nhóc mới chỉ tám tuổi đang cầm một que kẹo đường đứng giữa sân, hắn lập tức lao ra ôm lấy đứa bé rồi lùi lại, cánh tay trái của hắn vì thế mà bị quẹt một đường với bánh xe phía sau.
“Tiểu tử, ngươi mù rồi à!” Tên lái xe ngựa quát lên.
Trong cỗ xe ngựa, một lão đầu trọc vén màn vải che lên nhìn, lão ta phát hiện lấy Nghiệt Sinh không hề đau đớn mà v·ết t·hương dường như đang khô lại rất nhanh, lão quay lại nhìn lấy cái xác đang ở bên trong rồi lại nhìn về chỗ của Nghiệt Sinh.
“Xin hỏi, ngươi muốn nhận nhiệm vụ kiếm tiền sao?” Lão bước xuống xe ngựa rồi nói.
Nghiệt Sinh nhìn kỹ lão, hắn cảm thấy khá quái quái, hình dáng chỉ là một ông lão đầu trọc, lưng gù, thân thể nhỏ bé, nhưng mà trên người lại tỏa ra một mùi hương nồng khó chịu.
“Đúng vậy, xin hỏi lão tìm ta có chuyện gì không?”
“Xin hỏi! Thực tâm của ngươi là nguyên tố gì?”
“Không có nguyên tố.”
Nhìn thấy thái độ của Phạm Nghiệt Sinh không nói dối, lão mới nói tiếp: “Vậy tiểu tử ngươi có muốn nhận một công việc hậu hĩnh không?”
Phạm Nghiệt Sinh nhướng mày, hắn mới bước chân ra đời nhưng vẫn có chút sự cảnh giác: “Xin hỏi lão, tại sao lại là ta?”
“Lão đây sống hơn tám mươi năm, vừa nhìn đã biết ngươi đáng tin cậy.”
Phạm Nghiệt Sinh vẫn cảm thấy không ổn lắm.
“Xin lỗi lão, ta không thể nhận.”
Nói xong, hắn kéo tay Tiểu Tiểu muốn rời đi, “Tiểu Tiểu” chính là cái tên mà hắn đặt cho thiếu nữ ngốc đang đi theo mình.
“Năm trăm lạng bạc.”
Câu nói nhẹ nhàng đấy lại bay bổng trong đầu của Phạm Nghiệt Sinh.
Hắn quay đầu lại nhìn, mắt long lanh nói: “Có thể ứng trước chứ?”
Cầm trong tay một trăm lạng bạc, màu sắc thế giới dưới con mắt của Phạm Nghiệt Sinh thay đổi một trăm tám mươi độ, từ màu đen bế tắc thành màu hồng hy vọng.
Điều đầu tiên hắn đến là tìm một cửa hàng mua một vài trang phục cho Tiểu Tiểu và một bộ mới cho hắn.
Phạm Nghiệt Sinh đưa lên bộ áo giao lĩnh hồng cho nữ rồi so sánh với kích cỡ với Tiểu Tiểu, thấy đã vừa thì hắn mới nhìn ông chủ rồi hỏi: “Bộ này nhiêu đây ông chủ?”
“Công tử thật có mắt nhìn, bộ này giá thành phù hợp nhưng chất liệu lại rất tốt, tiểu tiệm chỉ lấy bảy lạng.”
Một lạng bạc có thể mua được hai mươi cân gạo, nhưng mua một bộ đồ mà đến bảy lạng bạc khiến cho Phạm Nghiệt Sinh cau mày.
“Ba lạng bạc, bán không tùy ông?” Hắn kiên quyết nói.
Ông chủ nét mặt liền chuyển sang phức tạp, giọng run run: “Công tử, bán vậy ta lỗ vốn mất.”
Phạm Nghiệt Sinh thấy thế liền muốn rời đi, một chân vừa đặt ra khỏi cửa thì ông ấy đã gọi hắn lại.
Thế là hắn mua được ba bộ cho Tiểu Tiểu và một bộ cho bản thân chỉ với mười lượng bạc nhờ cái phương thức trả giá chia nửa kia.
Đến khi hắn đã khuất bóng, lão chủ tiệm kia mới nhẹ nhàng lấy cái bảng gỗ ở phía sau nhà rồi đốt lấy, trên đó đề dòng chữ: “đồng giá một lạng bạc.”
Phạm Nghiệt Sinh dẫn Tiểu Tiểu đi đến một khách điếm để nghỉ ngơi và cũng để tắm rữa sau thời gian dài bốc mùi h·ôi t·hối.
Một lát sau, Tiểu Tiểu xuất hiện với một bộ trang phục mà Nghiệt Sinh mua, nhờ tắm rữa nên nàng đã sạch sẽ hơn hẳn, nhan sắc của nàng chỉ ở mức bình thường với đôi mắt một mí, chiếc mũi thấp cùng đôi môi nhỏ, làn da cũng khá ngăm đen, nhưng những đường nét vẫn được thể hiện rõ ràng.
“Xinh đẹp lắm.” Phạm Nghiệt Sinh mở miệng khen một câu khiến cho Tiểu Tiểu xấu hổ cúi mặt xuống.
Cả hai có một bữa ăn ngon nhất với biết bao món đặc sản của khách điếm, nào là cá lòng tong kho nghệ, nào là trứng chiên hành, tráng miệng là một miếng dưa hấu thanh mát.
Thời gian trôi qua mấy tỷ năm khi những tồn tại trong truyền thuyết trở lại, linh khí xuất hiện không chỉ thay đổi mỗi con người, các loài động vật hay thậm chí thực vật cũng thay đổi rõ rệt, chúng trở nên to lớn hơn, hùng mạnh hơn.
Một số động vật và một vài loài thực vật học được cách hấp thụ và vận dụng linh khí vào thân thể và trở thành yêu thú.
Nhưng cũng có một số nhánh loài vật không có khả năng tiến hóa thành yêu thú, bọn chúng có thay đổi bên ngoài nhưng vẫn chỉ là súc vật, con người đã cố gắng nuôi dưỡng chúng lại để bảo vệ nguồn thức ăn của bản thân.
Phạm Nghiệt Sinh với mồi ngon như vậy nên ngốn hết tận bốn bát cơm.
Cả hai ăn xong có thêm một giấc ngủ thoải mái, đây chính là hạnh phúc của đồng tiền.
Đến sáng, họ lên đường đi đến Chi gia để nhận nhiệm vụ từ lão già đầu hói kia.
Phạm Nghiệt Sinh được yêu cầu khi nhận nhiệm vụ phải giả vờ làm tiên nhân, điềm tĩnh hết mức, hơn nữa phong thái phải kiệm lời và có chút hống hách. Hắn lúc đầu cũng có chút thắc mắc về việc này, nhưng khi nhìn thấy một trăm lượng bạc trước mắt thì mọi thắc mắc đều bị thổi bay.
Hắn cũng đoán được nhiệm vụ này khả năng cao là l·ừa đ·ảo, nhưng theo lời lão đầu trọc và quá trình tự hỏi thăm, Chi gia là một gia tộc độc ác, dùng sự c·ướp b·óc để trở nên giàu có, ngoài ra hắn còn biết con gái của gia chủ Chi gia đang bị bệnh nặng, người lúc nào cũng trắng bệt và nằm bất động suốt một tháng qua.
Đi đến Chi gia, Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu lại được tiếp đãi một bàn ăn thịnh soạn, những món trên bàn so với khách điếm đều vượt trội hơn hẳn, một vài món đặc sắc có thể nhắc đến như cá lóc nướng trui, tôm chiên nước mắm. Mỗi món đều làm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu thèm nhỏ dãi.
Nhưng hắn vẫn phải giả bộ bình tĩnh, từ tốn vì cái nhiệm vụ kia.
Nghiệt Sinh quay đầu nhìn qua Tiểu Tiểu, cũng may nàng tuy nói những thứ vô nghĩa nhưng hành động vẫn tạm ổn, vẫn rất biết nghe những lời hắn căn dặn.
“Tiên nhân, đây đều là những món ngon nhất ở Chi gia ta, mong rằng sẽ hợp ý ngài ạ.”
“Ừm, tốt lắm.” Phạm Nghiệt Sinh cố gắng nói chuyện theo kiểu bình thản nhất có thể.