“Đúng đấy Hoa Nương, ngươi đã tiến bộ hơn rất nhiều, lúc cai nghiện chỉ cần vượt qua giai đoạn đau khổ nhất thì đã gần đến thành công.” Nghiệt Sinh tâm tình vui vẻ nói.
Hoa Nương trong mấy ngày này đã trở nên hiền dịu lại, không còn những tiếng gào thét giận dữ, không còn những lời rên rỉ bệnh hoạn.
Nàng ta lúc nào cũng vui vẻ, giữ lấy khuôn mặt tươi cười dù đang b·ị b·ắt nhốt.
Nghiệt Sinh cảm thấy thời gian qua không hề lãng phí, vừa tu luyện vừa hoàn thành thử thách, đúng là một công đôi việc.
Nhưng bỗng ngày hôm sau, hắn phát hiện thấy điều kì lạ, tại sao nàng ta vừa mới được đi tắm thì bây giờ dưới chân lại có nước chảy.
Nước rất ít, không phải là nước tiểu, mà mùi thì lại có chút tanh tanh.
“Hoa Nương, cô có bệnh gì à? Hay là tiểu trong quần đấy?”
“Đại nhân, nào có, đây là… là ta sướng nên … ahihi.”
Con mẹ gì đây!
“Ngươi… ngươi là tại sao có thể sướng?” Nghiệt Sinh quát lớn đến nước miếng văng tứ lung tung.
“Nhờ có đại nhân mà ta đã luyện thành công tuyệt kĩ, có thể tự tạo ra đàn ông trong trí tưởng tượng, cảm giác không sướng bằng nhưng nếu miễn cưỡng thì cũng khá thú vị đó đại nhân à!”
Nghiệt Sinh: (#...#)
Hắn triệu hồi Long Ma Dương thương, một chiêu kết thúc mạng của nàng, đúng vậy, cuối cùng g·iết vẫn là cách giải quyết nhanh nhất.
Mặc dù thất bại ở người đầu tiên, nhưng hắn vẫn còn hai cơ hội ở hai người nữa, ba hoàn thành hai thì chắc cũng được xem như đã thành công.
Nói là làm liền, Nghiệt Sinh đi tìm đến Cường Hào, ác bá độc ác nhất tòa thành này, hắn dễ dàng tìm thấy gã, chủ yếu là ai cũng biết đến nên chỉ hỏi vài người liền có thể tìm đến.
Ngôi nhà của Cường Hào rộng lớn bát ngát nằm giữa trung tâm của tòa thành, theo thông tin thì gã ta thậm chí còn ghê gớm hơn cả thành chủ ở đây, toàn bộ những người muốn làm ăn yên ổn đều phải đóng thuế bảo kê cho gã.
Nghiệt Sinh đạp cửa xông vào, hai tên thị vệ cao to gác cổng đã bị hắn đánh nằm ôm bụng.
“Cường Hào đâu? Ra đây ta bảo.” Giọng nói của Nghiệt Sinh vang vọng khắp Cường phủ.
Những tên nghe thấy câu này đều hết hồn, đã mấy năm nay, làm gì có ai dám gọi thẳng tên Cường Hào, nay vậy mà còn muốn kiếm chuyện.
Rất nhanh Cường Hào đi đến, gã cao phải đến hai mét, thân hình vạm vỡ, nước da đen xì, râu ria khắp nơi, quần áo xệch xoạc, đúng kiểu ác bá.
Gã ta giận dữ phất tay, hơn năm mươi tên thị vệ của gã xông lên đánh vào Nghiệt Sinh.
Nhưng chỉ năm phút sau, cả đám bọn chúng chất đống, mà Nghiệt Sinh thì đang đứng trên cái đống ấy.
Cường Hào giận dữ không cam tâm, gã một mình xông lên.
Nhưng rất nhanh hai đầu gối của gã bị Nghiệt Sinh đánh gãy, khiến cho gã chỉ có thể quỳ xuống, lúc này gã cũng đã hiểu khoảng cách của hai bên là lớn đến nhường nào.
“Ngoan ngoãn, nghe lời, nếu không thì toàn bộ người trong đây sẽ bị ta g·iết hết.”
Cường Hào nghe vậy cúi đầu, hiển nhiên đã khuất phục.
Nghiệt Sinh thấy tên này còn thuốc chữa, hắn quay đầu lại muốn tìm xem có ai thú vị hay không thì bỗng cảm thấy phía sau có vật nhọn đâm tới, hóa ra là Cường Hào với con dao giấu trong người.
Hiển nhiên Nghiệt Sinh không hề hấn gì, nhưng tâm trạng của hắn thì có.
Giận dữ bao trùm, hắn muốn vung chân lên đá gãy cổ của hắn.
Nhưng chân vừa nhấc lên thì lại đặt xuống, hắn tự nhủ bản thân nhất định phải bình tĩnh, không thể để sự nóng giận ảnh hưởng đến việc thực hiện thử thách.
Thế là Nghiệt Sinh bẻ gãy cả hai chân, hai tay của Cường Hào để hả dạ.
Tiếp đấy hắn hiên ngang cân hết toàn bộ người trong nhà, từ đây chính thức trở thành vị trí độc tôn.
Ngày hôm sau, Nghiệt Sinh mang Cường Hào đến một ngôi miếu thờ để tu tâm dưỡng tính.
Người trong miếu lúc đầu hiển nhiên không đồng ý, nhưng Nghiệt Sinh lấy tiền của Cường phủ để ở trước cửa thì bọn họ rất vui vẻ nhận lời.
Nhưng mà qua ba ngày sau, Nghiệt Sinh mới nghe tin Cường Hào đã g·iết c·hết hết tất cả người trong miếu, thủ thuật là dùng lấy miệng cắn c·hết từng người một.
Thế là Nghiệt Sinh lại bắt gã về, sau đó bẻ hết răng của gã, rồi y thuê lấy hai tên thi sĩ, mỗi ngày đều đọc lấy những quyển sách về tri thức cho gã nghe.
Nhưng cũng chỉ qua ngày hôm sau khi đi đến kiểm tra, hắn mới phát hiện hai tên thi sĩ đều đ·ã c·hết, nguyên do chính là Cường Hào dùng đầu của bản thân đập hai tên đó đến c·hết.
“Tên kia, ngươi thật bị điên à, tại sao cứ phải g·iết hết tất cả!” Nghiệt Sinh quát lên, hắn thực có chút không kiềm chế được.
“Tại chướng mắt!” Cường Hào bình tĩnh đáp, giống như đây chính là bản năng của gã.
Nghiệt Sinh bắt đầu dùng người thân ra dọa, hắn ép những người thân như là con gái, tam thuê tứ th·iếp của gã hàng ngày phải đọc sách tri thức cho gã nghe.
Nhưng điều mà Nghiệt Sinh không ngờ là những người này cũng bị Cường Hào g·iết.
Nghiệt Sinh giận dữ cầm lấy Long Ma Dương thương một nhát chém bay đầu đối phương.
“Không sao! Không sao!” Hắn tự trấn an chính mình.
Nghiệt Sinh quyết định gửi gắm hy vọng vào người cuối cùng, ba người mà cứu vớt được một người thì cũng có thể xem như thành công rồi, như vậy chắc cũng xem như có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Rất nhanh Nghiệt Sinh tìm được Suy Nhân.
Nhưng rất nhanh hắn cầm lấy Long Ma Dương thương từ xa vu·ng t·hương khí chém y thành từng mảnh một.
Chủ yếu là trên người của y quá ghê tởm, da thịt nhiều khúc thối rữa, côn trùng bu khắp người, trông cứ như một bãi xác di động.
Lúc này người nữ nhân mặc nguyên cây vàng lại xuất hiện, nàng ta hòa nhã nói: “Ta biết ngươi có lý do cho riêng mình để làm vậy, nhưng có thể nói cho ta hiểu được không?”
Nghiệt Sinh thẳng thắn đáp: “C·hết, là cách giải quyết nhanh nhất cuộc đời của ba người họ.”
“Nhưng họ đâu muốn c·hết.”
“Không! Họ muốn, nhưng họ không dám!”
Nữ nhân áo vàng lắc đầu, nàng ta cứ vậy tan biến trước mặt của Nghiệt Sinh, trước khi đi nàng để lại câu nói: “Có vẻ như ngươi vẫn không biết thế nào là sự đồng cảm.”
Nghiệt Sinh cười nhạt, miệng hét lớn: “Đồng cảm! Mỗi người một số phận, tại vì sao ta phải đồng cảm người này người kia, ta không phải thánh thần, chỉ cần ta thấy đúng, ta thích làm thì sao!”
Thế giới lần này nữa xoay chuyển, mà ở bên ngoài khối lập phương, mặt màu vàng cũng nhanh chóng biến mất.
Lão già thấy thế thì môi giật giật, nắm đấm không tự chủ mà siết chặt.
Hân Nghiên thấy vậy chỉ dám cúi đầu, mỗi phút giây ở nơi này cho nàng cảm giác áp lực hơn cả mấy năm.
Quay trở lại chỗ của Nghiệt Sinh, thế giới lần nữa thay đổi, hắn phát giác bản thân vậy mà vẫn ở trong tòa thành lúc trước, chỉ là nơi này không có Hoa Nương, Cường Hào hay Suy Nhân.
“Lần này lại là tên gì đây?” Nghiệt Sinh đang ngậm lấy kẹo đường vừa mới mua.
Rất nhanh, phía sau lưng của hắn lấy là cái vỗ vai quen thuộc ấy.
Hắn quay lại nhìn thì mới phát hiện thấy đối phương là một nam nhân trung niên, mặc trên người nguyên cây xanh dương, khuôn mặt rất nhiều nếp nhăn, phải nói là chằng chịt.
“Ngươi lại muốn ta làm gì?” Nghiệt Sinh lười nhác hỏi.
“Ngươi có hay không thù hận và sự tức giận.”
“Có rất nhiều.” Hắn thật thà đáp, thù thì hắn không thiếu, tức giận thì ngày nào cũng có, ngay lúc này thôi hắn cũng đang cảm thấy có chút khó chịu rồi.