“Thế giới luôn có muôn vàn tình huống khó xử, nhưng nếu chúng ta học được cách nhẫn nhịn thì sẽ luôn vững vàng trước mọi thứ.”
“Nhẫn nhịn.”
“Đúng vậy, ngươi hãy sống ở đây ba tháng, nhẫn nhịn mọi tình huống xảy ra, rồi nhất định sẽ nhận được lấy hậu báu.”
Tên xanh dương nói xong thì biến mất.
Nghiệt Sinh không hiểu quái gì đang xảy ra? Cái thế giới này như đang muốn hắn phải học tập những điều tốt đẹp, mà lại tại sao hai tên già kia lại phải đưa hắn vào đây?
Cả hai lần trước thử thách đều thất bại, Nghiệt Sinh quyết tâm cao độ cho lần này.
“Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.”
“Phốc.”
Đang còn đọc thần chú nhẫn nhịn thì không biết từ đâu một quả trứng gà đáp thẳng vào mặt của hắn.
“Thúc, ta xin lỗi, ta lỡ tay.” Một đứa trẻ mới chỉ tầm bảy tuổi bước đến, mặt vô cùng hối lỗi.
Nghiệt Sinh hít vào một hơi thật sâu rồi lại dạo bước như thể chưa gì xảy ra.
Nhưng lại “Phốc” một quả trứng gà lại bay thẳng vào sau đầu của hắn.
Hiển nhiên Nghiệt Sinh với tu vi của bản thân phát hiện dễ dàng, nhưng hắn không né hay nói hắn muốn xem đứa trẻ này sẽ làm gì tiếp theo.
“Haha, tên ngu, lần đầu có tên bị ta ném trúng hai lần.”
Nghiệt Sinh quay lại nở nụ cười tươi, nhưng trên người không ngừng tỏa ra sát khí.
“Nhẫn, trẻ con thôi.” Nghiệt Sinh nói rồi dạo đi tiếp.
Đứa trẻ ấy lại ném thêm mấy quả trứng nữa, nhưng lần này Nghiệt Sinh chủ động né tránh, hắn sợ để bản thân trúng một quả thì sẽ không thể nhịn tiếp được nữa.
Đứa trẻ đó rất nhanh cũng không còn đuổi theo, nhưng chỉ mới vừa mấy bước chân thì có một con chó mực lao đến gặm vào chân của hắn.
Nghiệt Sinh nhẫn nhịn nhẹ nhàng đá con chó ra, nhưng con chó cứ vậy gặm vào.
Hắn chửi đủ thứ tiếng trong lòng, mặc kệ luôn bị cắn mà kéo lê con chó cùng đi.
Nhưng chỉ mới được mấy bước chân thì một cái yếm áo từ trên cao rơi xuống.
Nghiệt Sinh lúc đầu chưa nhìn ra cái gì nên chụp lấy, phát hiện là yếm áo thì hắn liền vội ném đi.
Nhưng khoảnh khắc này lại bị hơn hàng chục người xung quanh bắt gặp.
“Tên biến thái, bệnh hoạn.”
“Á, ta vừa thấy hắn lấy yếm áo chùi miệng, thật quá kinh tởm đi!”
Rất nhanh cà chua, trứng gà, dép,… hàng chục món đồ bay thẳng vào người của Nghiệt Sinh, lâu lâu còn có thêm chút máu chó, đầu gà.
“Nhẫn… Nhẫn… Nhẫn…” Nghiệt Sinh mặc kệ vẫn cứ vậy dạo bước đi.
Dưới chân của hắn lúc này đã là bốn con chó, mà người đi đường ném đồ vào hắn lại càng thêm đông.
Tam sao thất bản, những lời chửi rủa Nghiệt Sinh bắt đầu đẻ ra muôn hình muôn loại.
“Cái gì! Hắn chính là kẻ n·goại t·ình vợ người ta.”
“Hả, hắn là kẻ giả bóng lẹo để dê gái!”
Số lượng trứng gà bay vào mặt của Nghiệt Sinh đã hơn ngàn quả, những thứ khác thì khỏi đếm.
Nhưng Nghiệt Sinh vẫn giữ được một chữ nhẫn.
Cho đến khi hắn phát hiện lấy trên đầu là một thứ đen đen, nhìn lại thì phát hiện điểm đến là từ một bà lão, dưới chân bà là một con chó vừa mới thủ thế đại tiện xong.
Điểm giới hạn của Nghiệt Sinh bị chạm lấy.
“Con mạ nó chúng mày!”
Một tiếng sau, một v·ụ t·hảm s·át xảy ra, những kẻ chửi rủa Nghiệt Sinh đều nằm trên một vũng máu.
Chỉ có mỗi Nghiệt Sinh là cười ha hả thỏa mãn điên dại trước chiến trường này.
Người mặc nguyên cây xanh dương hiện ra lắc đầu nói: “Không ngờ ngươi lại ra tay như này! Haizzz, có chút đáng thất vọng.”
Nghiệt Sinh thật rất muốn cầm tên này chém ra từng mảnh, nhưng hắn cũng biết bản thân không đủ khả năng.
Thế giới lại bắt đầu xoay chuyển, lần này khung cảnh lại hiện ra khác biệt.
Hắn phát hiện bản thân đang đứng trong một khu rừng xanh rậm rạp.
Nghiệt Sinh quyết định dạo đi, rất nhanh hắn phát hiện được một ngôi làng mạc cổ đại, nói dễ hiểu thì ăn mặc da thú, miệng phát âm những tiếng hú hú chữ vẫn chưa có ngôn ngữ rõ ràng.
Hắn quyết định đi vào trong, ngôi làng lập tức liền vây quanh t·ấn c·ông hắn.
Nghiệt Sinh cầm trên tay Long Ma Dương thương, hắn vừa mới g·iết cả một tòa thành thì còn ngại gì chém g·iết thêm một ngôi làng.
Đang tính tiến lên thì sau lưng lại là cái vỗ vai đầy ức chế ấy, Nghiệt Sinh quay đầu lại, giọng giận dữ nói: “Lần này ngươi muốn ta làm gì?”
Phía đối diện Nghiệt Sinh là một tên mặc trên người nguyên cây màu xanh lá cây, y có khuôn mặt hiền hòa, tạo cảm giác người nhìn rất uy tín.
“Nơi đây có hai ngôi làng đã chiến trận suốt mấy trăm năm, ngươi có thể giúp cho hai ngôi làng hòa bình, bắt tay hợp tác được không?”
“Không.”
Tên đó hơi sững sờ trước câu trả lời của Nghiệt Sinh, nhưng y vẫn biến mất như thế mà chẳng trả lời lấy gì.
Mấy cái tên dân làng bắt đầu t·ấn c·ông Nghiệt Sinh.
Hắn cố gắng chịu đựng, nhiệm vụ lần này dễ dàng hơn ba lần trước, ít nhất đó là suy nghĩ hiện giờ của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh sáng ngày hôm sau cũng tìm được vị trí ngôi làng kia, bọn họ cũng có tình trạng tương tự, tiếng nói được thay thế bằng tiếng hú hét.
Mà Nghiệt Sinh vì bất đồng ngôn ngữ nên không thể dạy được cho mấy tên này, cứ mỗi lần tiếp cận là hắn lại bị vây đánh.
Cứ thế ba ngày sau, Nghiệt Sinh trực tiếp đánh g·iết cái bên dân làng đầu tiên mà hắn bắt gặp, cứ thế một tháng sau thì bên dân làng kia đã đánh thắng bên dân làng bị hắn đánh yếu, c·hiến t·ranh cứ vậy kết thúc.
Nhưng cái tên mặc nguyên cây xanh lá hiện lên, lắc đầu ngao ngán rồi lại biến mất, Nghiệt Sinh cũng chẳng có luyến tiếc chi, hắn cảm thấy bản thân làm vậy đã là cố hết sức và cũng đúng đắn.
Hòa bình luôn luôn được tạo ra từ c·hiến t·ranh, thay vì ngăn cản c·hiến t·ranh xảy ra thì hắn quyết định đưa c·hiến t·ranh đến kết thúc để tạo ra hòa bình.
Nếu chỉ có một kẻ độc tôn, thì c·hiến t·ranh sẽ không bao giờ xuất hiện.
Thất bại tiếp theo này lại khiến cho Nghiệt Sinh bị chuyển cảnh đến một nơi khác.
Lần này kẻ đối diện của hắn là một cô gái với những nét nam tính, nét da nâu rắn rỏi, mà trang phục của nàng lần này là nguyên cây cam.
“Nói đi, ta phải làm gì?” Nghiệt Sinh ngán ngẩm, hiển nhiên hắn vẫn hy vọng bản thân sẽ hoàn thành được thử thách, chứ cứ như này hắn sợ sẽ gặp nguy hiểm.
“Thân là con người, chúng ta nhất định phải giữ lòng hào hiệp, thấy chuyện khó luôn đứng ra, thấy chuyện nguy luôn đi đầu, lần này ta muốn ngài giúp đỡ bốn sinh mạng khốn cùng này.”
Nghiệt Sinh quay đi nhìn về phía bên phải, là một gia đình ba người gồm một người phụ nữ và hai người con trai, bọn họ ăn mặc rách rưới, trên người tràn ngập v·ết t·hương đang nằm co rút ở trong một con hẻm nhỏ.
Thử thách lần này lại diễn ra trong một tòa thành.
“Sao lại bốn, ta thấy chỉ có ba mà?” Nghiệt Sinh quay đầu lại hỏi thì nàng ta đã biến mất.
Nghiệt Sinh thấy nhiệm vụ này khả thi nên liền chạy đến chỗ gia đình họ xem sao.
“Các ngươi cần ta giúp không?”
Nghiệt Sinh vừa hỏi nhưng không đợi trả lời liền đem cả ba rời đi, mặc cho cả ba gào thét kêu dừng lại.
Vừa mới đi được ba bốn bước thì có hàng chục tên mang khuôn mặt giận dữ kéo đến, nói muốn g·iết c·hết ba người này.
Nghiệt Sinh thấy thế liền mỉm cười, thử thách này đơn giản, nhiêu đây hắn cân được.
Rất nhanh hắn chỉ mất mười phút để xử lý gọn gàng tất cả.
Vẫn còn nhiều tốp người xông đến, nhưng Nghiệt Sinh mạnh mẽ khiến cho tất cả bọn chúng phải cam chịu rút lui.