Tiếp đấy Nghiệt Sinh tìm một khách điếm rồi yêu cầu cả ba tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi đàng hoàng.
Tên chủ của khách điếm lúc đầu nhìn Nghiệt Sinh bằng nửa con mắt, hắn nghĩ rằng là do hắn mang theo ba người trông thua cả ăn mày này nên mới bị khinh thường.
Thế là hắn chụp lấy một thổi bạc, rồi một tay bóp nát nó.
Tên chủ quầy thấy vậy liền chẳng dám nói hay thể hiện thêm thái độ gì.
An bài ổn thỏa, Hắn thì đi ra ngoài đi tìm đại phu để về trị thương cho cả ba người này.
Lần nhiệm vụ này hắn quyết tâm làm được, dù sao cũng chỉ là cưu mang ba người mà thôi.
Nhưng mà đến khi đem cả đại phu quay về, Nghiệt Sinh mới phát hiện ba mẹ con ấy vậy mà trốn đi.
Nghiệt Sinh đi hỏi tên người làm của khách điếm thì nhận lấy ánh mắt khinh miệt của y.
Cảm thấy mọi chuyện quái lạ, Nghiệt Sinh quay về chỗ con hẻm lúc đầu.
Đến đây hắn mới thấy trong con hẻm còn có bốn con chó đều đ·ã c·hết, nguyên do đều là bị đ·ánh đ·ập, h·ành h·ạ dã man.
Một tên đi đường thấy Nghiệt Sinh đứng trơ người thì cũng vào trong xem, nhìn thấy mọi chuyện, y lắc đầu, giọng thương tiếc nói: “Nhất định lại là ba mẹ con kia.”
“Là một nữ nhân cùng hai đứa con trai?”
“Đúng vậy, bọn chúng chuyên đi g·iết hại, h·ành h·ạ động vật cho đến cả trẻ nhỏ, mới ngày hôm qua cả thành vây bắt cứ tưởng đã g·iết được, nhưng không biết từ đâu xuất hiện một tên cực kỳ mạnh bảo kê cho bọn chúng, ta mà bắt được cái tên khốn đó, ta nhất định phải khiến hắn tan xác.”
Xin lỗi, cái tên đó đang ở trước mặt ngươi đây!
Nghiệt Sinh thẩn thờ, cái chuyện quái gì xảy ra thế này, đây rõ ràng là chiêu bài, hắn là bị lừa đây!
Vài giây sau, người nữ nhân với trang phục nguyên cây cam xuất hiện, nàng ta nhìn về Nghiệt Sinh thất vọng nói: “Ngươi không có tính hào hiệp, chó cũng là sinh linh sống, ngươi lại cứu người hạnh hạ bọn chúng, thật đáng thất vọng.”
Nàng ta nói xong thì cũng biến mất, chỉ để lại Nghiệt Sinh muốn phát điên ở đó.
Hắn cảm giác bản thân hình như đang bị xử ép trong thế giới này, mà… hắn nghĩ đúng rồi đấy.
Thế giới lần nữa xoay chuyển, thử thách cuối cùng xuất hiện, lần này người đối diện với hắn là một lão già đầu tóc bạc phơ, mặc trên người một bộ áo dài trắng.
“Lần này lại là gì đây?”
“Giữa người và người đừng nên lừa dối nhau, sự thật thà sẽ tạo nên những mối quan hệ thuần khiết, ta có một cậu bé nhưng lúc nào cũng thích nói dối, mong ngươi thay ta dạy dỗ lại nó trong vòng ba tháng.”
Lão già nói xong thì biến mất, để lại phía sau lão là một cậu bé với chiếc mũi dài ra đến tận hơn hai mươi phân.
Nghiệt Sinh mong rằng lần này sẽ không thất bại, trẻ nhỏ chắc chắn sẽ dễ dạy.
“Nhóc tên là gì?”
“Ta tên là Chi Nô.”
“Tên có chút phèn hơn cả tên ta, đi theo ta, ta sẽ dạy ngươi trở thành người thật thà giống như ta.”
Nghiệt Sinh dắt cậu bé theo, nơi đây cũng là một tòa thành, nhưng khá hoang tàn hơn mấy lần trước.
Tìm bừa lấy một quán trà, Nghiệt Sinh ngồi xuống rồi mới nói chuyện với Chi Nô.
“Tại sao cháu lại thích nói dối?” Câu đầu tiên của hắn vô cùng nhẹ nhàng, trìu mến.
“Cháu muốn nói dối để không bị người khác bắt nạt.”
“Nói dối để không bị người khác bắt nạt?”
“Dạ, nếu như có kẻ bắt nạt, cháu chỉ cần nói cháu có anh trai to lớn hay gì thì kẻ đó sẽ không dám bắt nạt nữa.”
Nghiệt Sinh thở dài, đây đúng là một đứa trẻ ngoan, nói dối như thế cũng đâu có ảnh hưởng gì với ai.
Nhưng bỗng đang ngồi thì một đứa nhóc tầm mười lăm tuổi chạy đến, chân của nó quỳ xuống cúi đầu với Chi Nô, miệng nói: “Bi Cô đại ca, tháng này ta không nhặt đủ tiền, xin người hãy tha cho ta.”
Nghiệt Sinh há mồm, cái gì mà Bi Cô, không phải Chi Nô sao?
Bỗng Chi Nô lên tiếng, khuôn giọng lúc này uy nghiêm chẳng khác gì người lớn, một trời một vực khi nói chuyện với Nghiệt Sinh.
“Hừ, ta quả thật có giận, nhưng không sao, ta sẽ tha cho ngươi.”
Tên nhóc đang quỳ nghe vậy thì liền cảm tạ không nguôi rồi rời đi.
Bỗng lúc này Chi Nô huýt sáo một cái, rất nhanh có hai ba tên nhóc khác đi đến, tất cả đều quỳ một chân xuống đất.
“Ba người các ngươi đánh gãy chân cái tên đó cho ta.”
“Tuân lệnh đại ca.”
Khóe miệng Nghiệt Sinh co giật, hắn thật là bị một tên nhóc lừa đây.
Quá tức giận, Nghiệt Sinh túm lấy cổ áo của y xách lên rồi đi tìm đến một lớp học chữ rồi ném vào trong.
Hắn cho lão sư dạy học một đống bạc, yêu cầu lão ta phải dạy Chi Nô không được nói dối.
Cứ vậy Nghiệt Sinh dành toàn bộ thời gian để quan sát và dạy dỗ Chi Nô, chỉ cần y nói dối mà để hắn biết được thì điều sẽ bị phạt, nào là bắt chép chữ, nào là thả từ trên cao xuống, nào là búng tờ rym…
Một tháng, hai tháng, ba tháng… cuối cùng Nghiệt Sinh cũng dần hái được mật ngọt.
Chi Nô đã không còn nói dối nữa, tên thật của nhóc cũng là Chi Cô chứ không phải Chi Nô hay Bi Cô.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thử thách, Nghiệt Sinh cực kỳ yên tâm vì Chi Cô đã không nói dối nữa.
Hắn nói rằng sẽ sớm rời đi nên Chi Cô đã dẫn hắn về nhà chơi.
“Chi Cô, nhớ kỹ không bao giờ nói dối nghe chưa, chỉ thêm ngày hôm nay nữa ngươi thích làm gì thì làm.”
Chi Cô gật đầu, mặt buồn hiu vì phải sắp xa kẻ đã giúp đỡ nó trong ba tháng nay.
Rất nhanh đã đến nhà của Chi Cô, ngôi nhà tranh vách đất nhỏ, nghèo nàn đến cực điểm, Chi Cô dẫn Nghiệt Sinh bước vào trong thì mới thấy một lão già đang nằm trên giường, mắt bị mù, xương bọc da, người xanh xao như bệnh n·an y·.
“Chi Cô, con về rồi đấy à?”
“Ông nội, con về rồi ạ! Con còn mang theo Nghiệt Sinh đại ca, người con hay nhắc đấy ạ.”
“Vậy sao? Hân hạnh được gặp con nha Nghiệt Sinh, ta nghe Chi Cô nói con đã giúp nó rất nhiều, thật sự cảm ơn con.”
Khoảnh khắc này, Nghiệt Sinh c·hết lặng, hóa ra Chi Cô luôn xin hắn bạc thường xuyên chính là vì muốn nuôi dưỡng ông nội của nó, việc này đã chạm vào đáy lòng của hắn.
Bởi mục đích rời khỏi Đảo Phương Nam, mục đích tu tiên ban đầu của hắn cũng chính là để tìm kiếm ông của mình.
Nhưng khoảnh khắc sau lại càng khiến cho Nghiệt Sinh đứng hình thêm nữa.
Chi Cô dùng một con dao găm thành thục cắt vào tay mình, máu từ đó chảy ra đủ một bát nhỏ thì nhóc mới dùng vải quấn chặt vết cắt lại.
“Ông nội! Uống thuốc đi ạ!”
“Thuốc này con lại mua ở chỗ bác Phúc à.”
“Dạ đúng rồi! Là con mua chỗ bác Phúc ấy ạ.”
Chi Cô cho ông nội uống xong thì Nghiệt Sinh đi đến quan sát hiện trạng của lão, nhưng hắn cũng vô lực, đi là tu tiên giả nhưng hắn chưa học qua giải độc hay trị bệnh, nếu v·ết t·hương bình thường hắn làm được, chứ như bệnh nặng thế này thì bản thân hắn cũng bó tay.
Hắn dắt Chi Cô ra bên ngoài rồi mới hỏi chuyện.
“Bệnh tình của ông nội ngươi là thế nào.”
“Ông nội ta mắc bệnh lạ, chỉ có thể uống máu mới sống được, nếu không thì thân thể lại sẽ càng ốm yếu.”
Nghiệt Sinh không nói, tình cảm ông cháu này thật khiến hắn muốn khóc.
“Đại ca, có thể nào cho ta nói dối duy nhất về việc giấu ông nội không! Còn lại ta sẽ không nói dối nữa.”
Nghiệt Sinh lặng người mất ba giây.
Thử thách con bà gì chứ! Nói dối đôi khi lại rất ngọt ngào.
Hắn xoa đầu Chi Cô rồi gật đầu đồng ý mà không có chút luyến tiếc nào.
Thế giới tan biến, lão già đồ trắng xuất hiện lắc đầu thất vọng.