“Ngươi đã gần như thành công! Nhưng tại sao ngày cuối lại chấp nhận thất bại như thế.”
Nghiệt Sinh ngước nhìn lão, hắn không hối hận với việc này, những thử thách lần trước có thể thất vọng hoặc hối hận, nhưng thử thách cuối cùng này thì không: “Đôi khi những lời nói dối lại còn tốt hơn là nói thật.”
Lão già trắng lắc đầu rồi biến mất, Nghiệt Sinh cứ vậy thua hết cả sáu thử thách.
Lúc này ở bên ngoài, Hân Nghiên đang run lẩy bẩy.
Bởi lão già đang hét lên đầy uất giận: “Lòng tin, đồng cảm, nhẫn nhịn, nhiệt huyết, thật thà, cả sáu phẩm chất đều như thế không có, con bà ngươi Trữ Dục…một mình ngươi trở nên vô sỉ thì thôi đi, lại còn muốn kéo người khác theo!”
Bà lão kế bên cũng có chút bối rối, không ngờ rằng Trữ Dục lại mạnh tay như vậy, trên mặt của bà có chút hối hận.
Lão già giận dữ liền kéo bà lão rời đi, để lại Hân Nghiên cùng khối lập phương.
Nghiệt Sinh trải qua xong cả sáu thử thách thì lại bị truyền tống đến cánh đồng lúa bát ngát ở thử thách đầu tiên, điều khác biệt là ngôi nhà tranh vách đá không hề xuất hiện.
Nghiệt Sinh khó hiểu nhìn qua nhìn lại, một chút sau ánh mắt của hắn dâng lên niềm hạnh phúc, mặt có chút bất ngờ.
“Sư phụ…” Nghiệt Sinh gào lên rồi bật tốc lực chạy về phía trước, bởi đối diện của y chẳng ai khác chính là Trữ Dục, vị sư phụ mà Liễu Thị đưa đến lần trước.
Nhưng khác với lần xuất hiện trước, Trữ Dục lần này hiện thân với một cách thức hoàn toàn khác, y mặc trên người bộ trang phục giao lĩnh xanh ngọc thẳng tấp, tác phong đi đứng trông vô cùng lịch sự, hòa nhã.
Nghiệt Sinh vừa mới chạy đến cách được hai mét thì đã bị đạp văng về sau.
Nhưng hắn không cảm thấy lạ, nếu không đá hắn thì mới là lạ.
“Sư phụ, người phải bảo vệ ta, có hai tên già bắt ta vào đây rồi cho ta làm mấy thử thách điên khùng kia, ta thật muốn trầm cảm đến c·hết.”
“Sư phụ, ngươi tại sao gọi ta là sư phụ?” Trữ Dục hoài nghi nói.
Nghiệt Sinh ngẫn người, vì cái gì mà Trữ Dục lại không nhận ra hắn.
“Sư phụ, người nói cái gì vậy?”
“Bớt giả vờ đi, mau nói, ngươi với Thái Đồ là gì với nhau?”
“Thái Đồ! Đó là ông nội của con.”
Trữ Dục nghe đến câu này của hắn thì khuôn mặt chuyển biến hắn, y trở nên giận dữ rồi lại chuyển sang khoái trí.
“Ta biết ngay mà, chuẩn bị chịu đựng trăm ngàn muôn loại t·ra t·ấn đi, haha, vì đợi thời khắc này mà ta đã cô đơn ở đây bao lâu.”
Giọng điệu của Trữ Dục khiến cho Nghiệt Sinh biết rằng đây không phải là đùa.
Hắn vội quỳ gối xuống rồi thành khẩn nói: “Sư phụ, ta không hiểu sao ngươi lại quên ta! Nhưng ta thật sự là đệ tử của ngươi.”
Trữ Dục nghe vậy cau mày, trong đầu hiện ra một chút ý nghĩ, nhưng hắn là cháu nội của Thái Đồ, chẳng lẽ y lại nhận cháu của Thái Đồ trở thành đệ tử.
“Ngươi có cách nào chứng minh? Nếu không thì chuẩn bị nhận gấp đôi muôn loại t·ra t·ấn đi.”
Nghiệt Sinh đứng dậy rồi triệu hồi ra Vô Sỉ kinh, hắn đưa lấy cho Trữ Dục rồi nói: “Đây chính là tinh hoa tri thức mà người chỉ dạy cho ta.”
Trữ Dục cầm lấy, nghiêm túc mở ra đọc nội dung bên trong.
“Chương một Vô Sỉ kinh: mặt không cần, danh dự phải vứt, chỉ có lợi ích bản thân là trường tồn.”
Trữ Dục đọc nhỏ lấy tiêu đề chương rồi nhìn qua Nghiệt Sinh, khóe miệng có chút giương lên.
Còn Nghiệt Sinh thì vẫn nghĩ rằng bản thân đã thành công, dù gì những tri thức này đều chính là Trữ Dục truyền dạy.
Trữ Dục mở qua mấy trang để đọc lấy nội dung chương hai.
“Chương hai Vô Sỉ kinh: Nếu như nhặt được kho báu, ta sủa tiếng chó thì đã sao?”
Trữ Dục lại nhìn về Nghiệt Sinh, mà Nghiệt Sinh đáp lại ánh mắt ấy bằng một nụ cười không thể thân thương hơn.
“Ngươi dám lừa ta.” Trữ Dục vừa nói vừa ném thẳng quyển sách vào mặt Nghiệt Sinh.
Cầm lấy Vô Sỉ kinh trên tay, Nghiệt Sinh dám chắc bản thân không hề đưa lầm.
Bỗng một cước quất tới, Nghiệt Sinh bay thẳng về sau rồi nôn ra một ngụm máu lớn.
“Chưa, vẫn còn.” Nghiệt Sinh đứng dậy quát.
Nhưng Trữ Dục thì chẳng để ý chi mấy lời đấy, y hùng hổ xông vào, khí thế cực kỳ mạnh.
Nghiệt Sinh đứng dậy, hắn không nói được thì chỉ có thể hành động.
“Muốn phản kháng sao! Đúng nên như vậy!”
Trữ Dục khoái trí nói, nhưng bỗng lúc này y đứng lại.
Bởi Nghiệt Sinh đang sử dụng chính Dạ Thúc Thức trong Tam Thế Ý Quyền.
Con hung thú trên đầu của Nghiệt Sinh có đầu rồng, thân hổ, đuôi cá sấu, khí thế vô cùng cuồng bạo.
“Đây chính là võ công mà người truyền dạy cho con, Tam Thế Ý Quyền.”
Trữ Dục trầm lặng lại, mặt thể hiện rõ nét bâng khuâng, lúc này suy nghĩ của y không phải là nghi ngờ Nghiệt Sinh có phải đệ tử mình không, mà là nghi ngờ tại sao bản thân lại nhận đệ tử là cháu nội của Thái Đồ.
“Ngươi từ từ giải thích rõ mọi chuyện cho ta?” Trữ Dục lạnh giọng nói, tâm trí vẫn chưa thể chấp nhận được việc này.
Cuối cùng Nghiệt Sinh kể lại mọi chuyện lúc trước, từ lúc bắt đầu quen Liễu Thị, cho đến khi gặp lại Trữ Dục, rồi kẻ cả lúc Trữ Dục rời đi.
“Ngươi nhắc lại lần nữa! Ta lúc đó thế nào?” Trữ Dục khóe miệng run run nói.
“Vô sỉ! Cực kỳ vô sỉ, con tuy đã viết được vô sỉ kinh được người chấm duyệt, nhưng con biết về vô sỉ, nhắc đến người thì con chỉ là hạng tép riu.”
Trữ Dục thở dài ra một hơi, ánh mắt có chút thất thần.
Nghiệt Sinh thấy mọi chuyện càng ngày càng lạ liền hỏi: “Sư phụ! Người là mắc bệnh n·an y· ư? Sao tự nhiên lại quên hết mọi chuyện vậy.”
Trữ Dục thở dài hai lần mới trả lời câu hỏi của Nghiệt Sinh: “Ta không phải sư phụ của ngươi, chỉ là một tia thần thức xưa kia trốn trong thế giới này mà thôi.”
“Thần thức? Là sao vậy ạ?”
“Rất lâu, cả ta cũng quên mất thời gian, lúc đấy ta và Thái Đồ đối đầu nhau…”
Nghiệt Sinh nghe vậy liền chen lời vào: “Người và ông nội của con quen biết nhau sao?”
“Đâu chỉ là quen biết, còn là đối thủ không đội trời chung với nhau.”
Nghiệt Sinh nghe vậy có chút phấn khích, hắn đã có đầu mối với ông nội của mình sau hơn hai mươi năm tìm kiếm này, lúc trước hắn biết Liễu Thị và ông nội có quen biết, chính Liễu Thị thừa nhận, nhưng không ngờ bây giờ cả Trữ Dục cũng là có liên quan.
Trữ Dục tiếp tục nói: “Khối lập phương này có tên là Lục Sắc Đức Khối, vốn là báu vật của Thánh giáo, chỉ cần có thể chinh phục được một thử thách liền có thể sẽ có được một quyển công pháp làm phần thưởng, nếu hai thử thách thì hiển nhiên.”
“Cái gì! Một quyển công pháp ư! Đẳng cấp bao nhiêu vậy sư phụ.” Nghiệt Sinh có chút luyến tiếc.
“Ngũ cấp, nhưng ngươi đừng khỏi mơ mộng, quả thật ta đã can thiệp để những thử thách đấy trở nên lố bịch, nhưng nếu không có thì với tính cách vô sỉ của ngươi cũng không thể vớt vát được cái gì.”
Nghiệt Sinh cười gượng, miệng nói: “Vậy tại sao người lại ở đây, tia thần thức rốt cuộc là gì? Là kiểu linh hồn phân tách sao?”
“Khối lập phương này vốn thuộc về ta, nhưng sau này do một số chuyện nên bị Thái Đồ c·ướp mất, ta lúc đấy đã tự cài thần thức của mình vào trong đây để hãm hại truyền nhân nào của tên Thái Đồ đó vào đây, còn thần thức là gì thì sau này ngươi sẽ biết.”
Nghiệt Sinh cười mỉm, hóa ra ông nội hắn và sư phụ của hắn lại là kiểu này.