“Sư phụ có thể kể cho con nghe chuyện lúc trước của ông nội con được không?” Nghiệt Sinh hào hứng nói.
“Tên Thái Đồ đó ư? Là tên khốn của Tà giáo, suốt ngày chỉ biết nói những chuyện xàm xí, hành động thì cáo già, nói chung là ngươi đừng học theo ông nội của ngươi.” Trữ Dục càng nói thì càng tức giận.
Nghiệt Sinh nghe thế ngạc nhiên không thôi, ông nội của hắn vậy mà là người của Tà giáo.
Thánh giáo, Tịnh giáo, Tà giáo, ba giáo phái chi phối sự tồn tại của Đại Lục, trong đó Thánh giáo là hùng mạnh nhất khi còn lập ra Chấp Chưởng đường chi phối mọi hoạt động của Đại Lục.
Tịnh giáo thì luôn ẩn mình sâu, rất ít khi lộ diện.
Còn Tà giáo thì luôn mang tiếng là ác đồ, hành động hung hãn, nguy hiểm.
Nghiệt Sinh hỏi lại: “Ông nội con là gì của Tà giáo vậy ạ?”
“Ngươi không biết gì hết vậy! Có thật ngươi là cháu nội của gã ta không?”
Nghiệt Sinh chần chừ nói: “Ta chỉ là cháu nuôi thôi ạ.”
Trữ Dục ngạc nhiên nhìn Nghiệt Sinh một cái, rồi lại cười phá lên ha hả nói: “Đúng đúng, ta cứ tự hỏi tại sao ta lại nhận cháu của gã làm đồ đệ, hóa ra là cháu nuôi. Dùng cháu nuôi để đâm ngược lại gã thì còn gì tuyệt hảo hơn, ta ở bên ngoài xem ra vẫn còn biết chút suy nghĩ.”
Nghiệt Sinh: (+.+)! Sư phụ tôn trọng người khác chút được không?
“Người và ông nội của con tại sao lại mang thù vậy ạ?”
“Ta là người của Thánh giáo, ông nội của ngươi là Tà giáo, hiển nhiên là phải mang thù.”
“Vậy còn Liễu Thị bà trong vụ này thì sao ạ?”
Trữ Dục nghe vậy liếc nhìn Nghiệt Sinh, sau đó ho ho hai cái rồi đánh trống lãng: “Ngươi đừng có mà hỏi mấy chuyện đó nữa, ngươi có biết tại sao ta lại ở đây không?”
“Không phải là sư phụ là thần thức đã ở đây từ trước sao?”
“Ngốc! Một tia thần thức thì làm sao tồn tại được đến bây giờ?”
Nghiệt Sinh làm quái gì hiểu tia thần thức là sao?
Hắn lại ngây ngô nói: “Sư phụ, ta không hiểu.”
“Chính là bên trong thế giới này, sáu cuốn công pháp cho sáu đức tính đối nhân xử thế kia chỉ là để che đậy, bên trong còn có một đại bí mật.”
“Đó là gì vậy sư phụ?” Nghiệt Sinh phấn khởi nói.
“Tinh Thần Biến.”
Trữ Dục dứt lời, toàn bộ thế giới xoay chuyển nhanh cực độ, Nghiệt Sinh được đưa đến một vùng tối.
Nghiệt Sinh nhìn lấy Trữ Dục rồi hỏi: “Sư phụ! Đây là gì ạ?”
“Nhắm mắt lại đi!”
Nghiệt Sinh ngoan ngoãn nghe lời liền nhắm mắt lại.
“Dùng linh hồn cảm nhận.”
“Linh hồn cảm nhận? Là sao ạ?”
“Cứ biết vậy, cho đến khi nào thành công thì mới được.”
Nghiệt Sinh không hiểu quái gì? Nhưng vẫn cố gắng tập trung?
Mọi sinh vật sống luôn bao gồm hai phần, một là thể xác, hai là linh hồn, cả hai có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời, và thứ liên hệ mạnh nhất giữa hai cái chính là thực tâm.
Nghiệt Sinh đi vào thực tâm rồi cảm nhận linh hồn.
Nhưng hắn thật không biết linh hồn là gì.
Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa có tiến triển, Trữ Dục mới lên tiếng nhắc nhở: “Tâm trí chính là sự thể hiện của linh hồn, suy nghĩ chính là sản phẩm của linh hồn.”
Nghiệt Sinh chăm chú những lời đó, tâm trí, suy nghĩ?
Lúc này trong đầu hắn nảy ra một câu hỏi.
Thể xác hay linh hồn mới là cái có trước?
Rồi lại là cái nào quyết định cái nào?
Tưởng chừng chi chỉ là những câu hỏi đơn giản, nhưng Nghiệt Sinh lại như sắp phát điên.
“Không cần biết cái nào có trước, cả hai sẽ luôn tồn tại cùng với nhau, mối quan hệ biện chứng của bọn chúng sẽ mãi mãi như vậy.”
Nghiệt Sinh không cố gắng tìm tòi linh hồn một cách vô nghĩa nữa, thay vào đó hắn tập trung vào thể xác.
Từ thân xác của bản thân để nhận ra linh hồn.
Ba tiếng đồng hồ tiếp theo trôi qua.
Nghiệt Sinh chìm vào trong bóng tối của bản thân, ở đây hắn phát hiện ra một mặt phẳng phản chiếu, hắn dần đi đến thì phát hiện hình ảnh của bản thân trong gương.
Bỗng lúc này Trữ Dục đập vai hắn vậy.
“Sư phụ…” Nghiệt Sinh thẩn thờ đáp, ánh mắt có chút thất thần, hình ảnh lúc nãy vẫn còn ám ảnh trong suy nghĩ.
“Lần đầu nhìn thấy linh hồn của bản thân chính là như vậy, nó vẫn còn giữ nguyên hình dạng chứ?”
“Dạ, vẫn là hình dáng của con.”
“Nhìn về phía trước đi!”
Nghiệt Sinh quay đầu lại nhìn, lúc này ở đó lại không biết từ lúc nào có một quyển sách được bao phủ trong một màu bạc.
“Tinh Thần Biến, môn công pháp tu luyện linh hồn, ta cũng đã học tập nó nên nhờ thế dù chỉ có một tia thần thức vẫn có thể tồn tại đến bây giờ.”
Nghiệt Sinh không giữ được bình tĩnh, cuốn công pháp vô cùng thu hút hắn.
Hắn từng bước đi đến và chạm vào quyển công pháp, rất nhanh mọi huyền bí bên trong đấy truyền vào trong đầu của hắn.
“Linh hồn có hình dáng giống như thân xác, đó chính là khởi nguồn, nhưng thể xác có thể biến đổi thì linh hồn cũng có thể, nếu sự tác động đến linh hồn chính là môi trường xung quanh, thì sự tác động đến linh hồn chính là cảm xúc…”
Những câu khẩu chú dần dung nhập vào đầu của Nghiệt Sinh.
Hắn ngồi thiền lại, tâm trí nhập định, rất nhanh hắn lại nhìn thấy mặt phẳng phản chiếu, đi đến gần mới nhìn thấy bản thân đang ở trong đó, giống như hình ảnh của một tấm gương.
Nghiệt Sinh chạm tay vào mặt phẳng, lúc này hắn vậy mà dần dần đưa tay qua được đó, và hiển nhiên cũng đã chạm vào tay của linh hồn đang phản chiếu.
Bàn tay đó lạnh lẽo, băng hàn, tạo cảm giác thật âm u.
Nghiệt Sinh bỗng nhiên bừng tỉnh.
Mồ hôi đã đổ khắp người, miệng thở hổn hển, hắn vừa mới chạm được vào linh hồn của chính mình.
Trữ Dục đứng đó trầm lặng nhìn lấy.
Nghiệt Sinh ngước đầu lên mới hỏi: “Con đã học được nó, nhưng muốn rèn luyện linh hồn thì phải dùng linh hồn của sinh linh khác mới có thể tu luyện.”
“Đúng vậy.”
“Vậy người thì sao? Người đã tu luyện nó kiểu gì?”
“Khối lập phương này vốn có rất nhiều linh hồn bị vây khốn, ta đã dùng tất cả để tu luyện.”
Nghiệt Sinh đang muốn đứng dậy thì bỗng Trữ Dục kêu hắn cứ ngồi đấy đi.
Nhìn thấy sắc mặt của y cổ quái, hắn hỏi: “Sư phụ? Ngài sao thế?”
“Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ thì có thể giúp ta được không?”
“Được, sư phụ cứ nói, con nhất định khi ra bên ngoài sẽ thực hiện được.”
Trữ Dục nói: “Thứ nhất chính là nói với ta ở bên ngoài, đừng cứ mãi lụy như thế, với… đừng có trở nên vô sỉ như vậy, thứ hai…”
“Thứ hai là sao sư phụ?”
“Thứ hai hãy luyện hóa tia thần thức này của ta, ở đây suốt bao nhiêu lâu thật khiến ta quá cô đơn rồi.”
Trữ Dục vừa nói xong thì hóa thành một đạo lưu quang đi vào bên trong thân thể của Nghiệt Sinh.
Rất nhanh Nghiệt Sinh cảm nhận được trong thân thể sức mạnh linh hồn của y.
“Sư phụ, người…”
“Cứ làm đi, ngươi không biết cảm giác một mình cô độc như thế nào đâu?”
Nghiệt Sinh đứng hình, hắn không thể xuống tay.
“Đàn ông đàn ang gì mà không kiên định hết vậy, cứ làm nhanh cho ta.”
Nghiệt Sinh không tuân.
“Con bà nó! Nếu ngươi không làm thì đừng trách ta đoạt xá của ngươi.”
Câu nói này làm cho Nghiệt Sinh có chút rùng mình.
Mà thực sự mà nói, tia thần thức này của Trữ Dục đã từng nảy ra ý định đoạt xá thân thể Nghiệt Sinh từ đầu, chỉ là sau khi biết bản thân y tương lai đã nhận hắn làm đệ tử thì không còn ý định đó nữa.
“Nhanh lên.”
Nghiệt Sinh cắn răng hét lên, Tinh Thần Biến được vận dụng.