Tia thần thức của Trữ Dục hóa thành một đoàn năng lượng mạnh mẽ đi xuyên qua tấm gương phản chiếu linh hồn của Nghiệt Sinh.
Linh hồn của Nghiệt Sinh từ từ hóa bản thân thành một nguồn năng lượng nhỏ sau đó dung nhập vào đoàn năng lượng mạnh mẽ của Trữ Dục hóa thành đó.
“Kết.” Nghiệt Sinh quát sau hơn một tiếng đồng hồ.
Nguồn năng lượng ấy lại một lần nữa hóa thành hình dáng của Phạm Nghiệt Sinh, nhưng lần này nó tỏa ra sự mạnh mẽ cùng cực, giống như một trời một vực so với lúc đầu.
Nghiệt Sinh nhìn linh hồn của mình qua mặt phẳng phản chiếu, hắn trầm ngâm một chút, Trữ Dục dạy hắn Tam Ý Thế Quyền, bây giờ tia thần thức lại hy sinh để hắn tu luyện Tinh Thần Biến.
Người sư phụ này hắn nợ quá nhiều rồi.
Nghiệt Sinh lúc này cảm nhận bản thân có thể bước ra ngoài khỏi khối lập phương, nhưng hắn không làm thế.
Tinh Thần Biến không chỉ có thể giúp linh hồn hắn mạnh mẽ, mà còn có thể dùng năng lượng từ linh hồn hóa thành chiêu thức t·ấn c·ông người khác.
Và hiện tại hắn chỉ mới có thể khai khác được Tinh Thần Biến ở lớp da lông bên ngoài.
Một ngày, hai ngày…
Cho đến một tháng sau, Nghiệt Sinh vẫn luôn cố gắng hết sức để luyện tập Tinh Thần Biến.
Cuối cùng sự kiên trì của hắn cũng có kết quả, từ trước giữa chán của Nghiệt Sinh phát ra một tia năng lượng màu trắng xám về phía trước.
Nhưng vừa bắn xong thì hắn như muốn ngất lịm đi, chiêu thức này quá tốn năng lượng.
Nghiệt Sinh nghỉ ngơi một chút rồi rời đi khỏi khối lập phương, nhưng vừa đến ra bên ngoài thì hắn liền nhìn xem có hai lão già ban đầu không, nhưng kết quả là hắn chẳng nhìn thấy ai, bản thân thì đang ở trong một căn phòng nhỏ, đoán chừng là phòng của nữ nhân bởi bên trong đây ngập tràn hoa cỏ.
Nghiệt Sinh bước ra ngoài xem xét, hắn di dạo vòng vòng thì mới phát hiện lấy nơi đây kiến trúc rất đẹp, nhưng tôn thờ rất nhiều bức tượng thần mà hắn cũng không biết rõ là ai.
Đang mãi mê quan sát thì một người chú ý thấy Nghiệt Sinh.
“Ngươi là ai? Tại sao lại có thể đi đứng thoải mái ở Chấp Chưởng đường này.”
“Chấp Chưởng đường?” Nghiệt Sinh nhắc lại, hắn đoán chừng chính Hân Nghiên đã đưa hắn về đây.
“Ta là bạn của Hân Nghiên, được cô ấy đưa đến đây.”
“Hân Nghiên, sao ta không nghe muội ấy nhắc qua chuyện này?”
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã đến, Hân Nghiên nhìn thấy Nghiệt Sinh thì ngạc nhiên vội vàng bước đến.
“Ngươi đã ra ngoài?”
Nghiệt Sinh không đáp mấy câu hỏi vô nghĩa này, hắn không ra ngoài thì làm sao lại ở đây.
Tên kia thấy Hân Nghiên quả thật quen biết thì nhắc nhở đôi câu rồi rời đi: “Hân Nghiên, muội đưa người ngoài vào nhớ phải quan sát thật kỹ, Chấp Chưởng đường không phải một nơi tùy tiện.”
Hân Nghiên kéo tay Nghiệt Sinh quay lại phòng của mình.
Nghiệt Sinh mở miệng hỏi chuyện đầu tiên: “Hai người kia rốt cuộc là ai?” Bản thân hắn vốn nghi ngờ rằng bà lão là Liễu Thị, còn ông lão thì hắn không nghĩ ra.
Nhưng tại sao Liễu Thị đến gặp mặt hắn lại không hiện diện mà lại ẩn mình rồi diễn vai như vậy?
Hân Nghiên lắc đầu rồi đáp: “Ta thật không biết, thứ duy nhất ta biết là mỗi khi khối lập phương này mất một màu thì cả hai người họ rất giận.”
Nghiệt Sinh chống cằm, đầu suy nghĩ bâng khuâng.
“Ngươi có muốn gia nhập Chấp Chưởng đường?”
Nghiệt Sinh bất ngờ đáp: “Tại sao lại mời gọi ta?”
“Ngươi có ơn cứu mạng ta lần trước, hiển nhiên ta cũng muốn giúp đỡ lại ngươi.”
“Nhưng gia nhập Chấp Chưởng đường sẽ được gì?”
Hân Nghiên lúc này giọng có đôi phần nghiêm trọng: “Ngươi không biết, gần đây Đại Lục xuất hiện những cơn dư chấn, cao tầng của Chấp Chưởng đường cũng thông báo sắp đến sẽ xảy ra biến động lớn, ngươi nếu không có thế lực nào nhờ cậy sẽ vô cùng nguy hiểm.”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Gần đây cứ liên tục xảy ra những trận đ·ộng đ·ất trên toàn Đại Lục.”
Nghiệt Sinh phân vân đôi chút thì cũng quyết định đồng ý gia nhập Chấp Chưởng đường, ở nơi này vẫn tốt hơn là Hoa Lưu tông.
Lúc này trên đâu đó Đại Lục, Hải Niên và Tiến Đô đang cực kỳ tàn tạ, cả hai ăn mặc như ăn mày, trên người toàn là v·ết t·hương, ruồi nhặng bay quanh khắp nơi.
Hải Niên lúc này thật muốn rời bỏ Tiến Đô, ban đầu y ở Đảo Phương Nam muốn đi đến Đại Lục một mình, nhưng Tiến Đô lại cứ nằng nặc đi theo.
Ai dè vừa qua đây thì Tiến Đô lại b·ị t·ruy s·át bởi có một tên khốn nào cùng tên phản bội Ám Hà.
“Tiến Đô…”
“Gì! Đã bảo ở đây sư huynh đừng gọi tên ta.”
Hải Niên muốn mở lời để rời đi thì bỗng cảm thấy áy này, y quyết định sẽ để lại tối nay rồi mới nói.
“Đi thôi, chúng ta ăn mày cũng kiếm được một ít rồi, nay đi khách điếm nghỉ ngơi.” Hải Niên thở dài nói.
Cả hai đi đến khách điếm, nhưng rất nhanh chưa vào cửa đã bị đuổi ra.
Phải đến khi Hải Niên lấy tiền ra mới có thể giải quyết mọi chuyện.
“Ngươi tên gì? Báo danh để ta còn sắp phòng.” Tên quản quầy vẫn giữ thái độ khinh miệt.
“Hải Niên.” Hải Niên thoải mái nói, nhưng lúc này một cảm giác quen thuộc xuất hiện, cái cảm giác bản thân như là con mồi đang bị chú ý, sau khi trải qua thời gian dài b·ị t·ruy s·át cả hai đã thành thục một chút bản năng.
“Ta vừa mới nói tên gì ấy?” Hải Niên nói nhỏ với Tiến Đô.
“Hải Niên.”
Hai tên nhìn nhau một cái rồi cùng cắm đầu chạy.
Rất nhanh phía sau vậy mà thật có người đuổi theo.
Hải Niên thầm mắng trong lòng, tại sao cả tên của y cũng b·ị t·ruy s·át?
Câu trả lời này tháng sau y sẽ hiểu được, y biết rằng lại có một tên khốn nào đó cùng tên y đã phá chuyện tốt của Dị giáo, cụ thể hơn là Hội Đức Thánh Trời Mẹ nên bị treo thưởng.
Nghiệt Sinh át xì mấy cái, hắn đang hoàn tất nốt thủ tục để trở thành người của Chấp Chưởng đường.
Lần này hắn không thể dùng tên giả nữa, bởi Chấp Chưởng đường có pháp bảo kiểm tra nói dối.
Cái tên Nghiệt Sinh lần đầu được hắn sử dụng ở trên Đại Lục.
Nhờ có Hân Nghiên nên hắn dễ dàng vào được Chấp Chưởng đường, hiển nhiên là đi cửa sau với một số tiền lớn.
Nghiệt Sinh được cấp cho một tấm lệnh bài chứng minh thân phận, hiện tại hắn đang ở Lục cấp nên xem như mục đích ban đầu cũng đã đạt được.
Mà Ám Hà với Đức Thánh Trời Mẹ kia cũng không thấy động tĩnh gì là t·ruy s·át hắn.
Hải Niên và Tiến Đô mà nghe được mấy ý nghĩ này của Nghiệt Sinh thì chắc chắn có án mạng.
Nghiệt Sinh quyết định nghỉ ở trong phòng hai ngày trước khi bắt đầu nhiệm vụ, hắn được phân công tuần tra, chính là đi tuần khắp Lục cấp để xem tình hình, ví dụ như có tên Thất cấp nào trốn ở đây, hay có những tên tà tu nào đang làm xằng làm bậy.
Vị trí này vô cùng có quyền lực, và đối với Nghiệt Sinh chính là có thể thoải mái kiếm chát.
Nhưng đời không như là mơ, cứ tưởng an ổn được bao lâu thì chuyện lại xảy đến.
Một chuyện khiến cho toàn bộ Đại Lục chao đảo, khiến cho mọi thứ đều bị đảo lộn, khiến cho hàng ngàn vạn xác c·hết chất đống.
Trật tự Thất cấp của Đại Lục, từ thời khắc này không còn.
Thần là gì, ma là gì?
Thế giới này là gì?
Thánh giáo, Tà giáo, Tịnh giáo, ba giáo phái này liệu cái nào sẽ giúp Đại Lục chống lại nghiệt kiếp.
Truyện đã qua 120c, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, đọc đến đây cũng đã tính như nhập môn, diễn biến tiếp theo sẽ có phần nhanh và nhiều sự kiện, mong các bạn mãi ủng hộ mình.