Đại Lục chia thành Thất cấp bởi sáu bức tường đá khổng lồ, điều này tạo nên một trật tự từ suốt hơn tỷ năm nay không bao giờ thay đổi và đã ăn sâu vào nhận thức của từng người ở Hoàng Chiến giới này.
Nghiệt Sinh vẫn đang trong quá trình phát triển, nhưng hắn không phải là trung tâm của vũ trụ, thế giới vẫn đang không ngừng vận động, và hôm nay là ngày mà Hoàng Chiến giới xảy ra một đại sự kiện.
Lúc này, bỗng nhiên một cơn dư chấn khủng kh·iếp quét qua, Hoàng Chiến giới rung lắc dữ dội.
“Chuyện quái gì thế này?” Nghiệt Sinh ngước đầu lên nhìn, lúc này mắt hắn trố ra, không tin những gì mà bản thân nhìn thấy, hắn dụi lấy dụi để mắt của mình.
Những bức tường tồn tại đằng đẳng theo thời gian vậy mà đang từ từ hạ xuống, bầu trời, mặt đất, tất cả đều chấn động theo, giống như cả thế giới đang dần sụp đổ.
Hân Nghiên chạy đến chỗ của Nghiệt Sinh, giọng hớt hãi: “Chuyện lớn xảy ra rồi.”
“Ngươi không nói thì ta cũng biết.”
Mười phút sau, Chấp Chưởng đường ra lệnh khẩn yêu cầu tập trung tất cả nhân lực, sắp có đại biến xảy ra.
Những bức tường cao chót vót cuối cùng sau ba tiếng cũng hạ xuống hoàn toàn, những thứ này vẫn tồn tại, chỉ là bây giờ đã chìm sâu xuống mặt đất.
Hàng tỷ người trên Đại Lục vẫn chưa dám tin những gì đã trải qua.
Lại hơn một canh giờ sau, đại biến bắt đầu, Thất Cấp phân chia bởi những bức tường đã không còn, tất cả thế lực, những tu tiên giả đều có chung một mục đích và khao khát, chính là đi càng đến gần trung tâm Đại Lục.
“Nghiệt Sinh, Hân Nghiên, mau tập hợp, nhiệm vụ của chúng ta chính là trấn áp những tên cả gan ở Lục cấp.”
Chấp Chưởng đường ở Lục cấp rất nhanh tập hợp được mười ngàn nhân lực.
Chấp Chưởng đường từ lúc bắt đầu đã thông cáo cho toàn thể Đại Lục rằng những thế lực hay người nào dám cố tình vượt cấp đều sẽ bị xử c·hết.
Nhưng nhiêu đó thì làm gì nói ai nghe.
“Tất cả chúng ta sẽ tiêu diệt Lạc Song tông, lấy đó làm gương, toàn thể nhanh chóng xuất phát.” Tên đứng đầu Chấp Chưởng đường ở Lục cấp lên tiếng.
Hơn mười ngàn nhân lực cứ thế di chuyển thần tốc, trong đây hiển nhiên có Nghiệt Sinh và Hân Nghiên.
Nghiệt Sinh biết Lạc Song tông, đây chính là cái tông môn của tên Dịch công tử khi xưa có ý đồ bất chính với hắn khi còn ở Nam Đảo Vương tông.
Chỉ mất hai tiếng đồng hồ thì Chấp Chưởng đường đã đến chặn đầu đoàn người Lạc Song tông, bọn chúng hiển nhiên đang di chuyển để hướng để Ngũ cấp.
“Chấp Chưởng đường, các ngươi đã quá tự cho mình là nhất trong thời gian qua rồi.” Tông chủ của Lạc Song tông nói.
“Lạc Song tông, các ngươi thì quá điên rồi, dám làm trái luật lệ Đại Lục.”
“Hừ, luật lệ? Chỉ là mấy cái vớ vẩn mà Thánh giáo bọn ngươi bày ra thôi, những bức tường đã không còn thì trật tự thế giới cũng nên thay đổi thôi.”
Đấu võ mồm được một chút thì hai bên trực tiếp xông thẳng vào nhau, những cường giả Động Nguyên cảnh thì đánh nhau trên trời, chiến trường dưới đất thì là để dành cho Hạt Nguyên cảnh và Khối Nguyên cảnh.
Nghiệt Sinh hiển nhiên cũng tham gia vào trận chiến, hắn dùng lấy một thanh thương nhị đẳng khác chứ không dùng Long Ma Dương thương.
Kiểu đánh quần ẩu này, Nghiệt Sinh chưa bao giờ tham chiến.
Cứ một thương g·iết một người thì rất nhanh lại có người khác xông tới, thậm chí có ba bốn tên cùng đến cũng là bình thường.
Nhưng cách đánh này lại khiến cho Nghiệt Sinh xuất hiện chiến ý, khao khát chiến đấu lại lần nữa rực cháy trong lòng của hắn.
Thương khí, Hỏa Thể Hóa Pháp, Hình Tướng thức đều được Nghiệt Sinh vận dụng, lúc này hắn cứ như một mãnh tướng ở trận chiến, một mình chém g·iết điên cuồng.
Qua một tiếng đồng hồ, dưới đầu thương của Nghiệt Sinh đã là hơn ba mươi mạng người.
Điều này khiến cho một Động Nguyên cảnh của Lạc Song tông nhanh chóng chú ý lấy.
Gã ta từ trên không bay xuống, trên tay cầm lấy một thanh đại đao chém xuống.
Nghiệt Sinh phát giác được gã, nhưng hắn không sợ hãi mà còn có thêm hào hứng.
“Dạ Thú Thức, Gầm.” Tiếng gầm vang đẩy lùi những tên kẻ địch đang nhắm tới, sau đó hắn đưa thương lên, gia trọng thương khí, trực tiếp đỡ lấy đòn đánh của gã.
Sức nặng đòn đánh khiến cho Nghiệt Sinh bị đẩy về sau hơn mười bước chân.
Nghiệt Sinh chạm mắt đối phương lại nở ra một nụ cười thỏa mãn: “Nếu ta ở Động Nguyên cảnh, ngươi đã trở thành cái xác không hồn.”
Đối phương nghe vậy giật mình, không phải là tại câu chữ mà là thái độ đầy chiến ý của Nghiệt Sinh.
“Tiểu tử, có thiên phú, nhưng ngông cuồng quá rồi.”
Gã ta thu lại đại đao rồi lại định chém xuống lần nữa, trên đao gia trì nguyên lực tạo nên những đường sáng chói.
Bỗng có một Động Nguyên cảnh của Chấp Chưởng đường bay đến đánh một chưởng khiến cho gã ta phải quay lùi về.
Hai Động Nguyên cảnh lại cứ thế chiến đấu với nhau, Nghiệt Sinh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh hắn lại lần nữa xông vào chiến trận mà chém g·iết.
Hai canh giờ sau, trận chiến kết thúc, do sự chênh lệch nhân số mà Lạc Song tông nhanh chóng thất bại, đỉnh điểm của trận chiến chính là một Tụ Nguyên cảnh của Ngũ cấp Chấp Chưởng đường đã bay đến đây, do thế trận chiến mới có thể kết thúc nhanh như vậy.
“Ngươi tên là gì?” Tên tụ Nguyên cảnh hứng thú nhìn về chỗ của Nghiệt Sinh.
“Dạ, ta tên Nghiệt Sinh ạ.”
“Cố gắng sống sót, sau khi ổn định, ta đến tìm ngươi.” Nói xong thì lão cũng nhanh chóng bay đi.
Biết bao ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tỵ hướng về chỗ của Nghiệt Sinh.
Nhưng rất nhanh bọn chúng cũng hiểu được vì sao, trên đầu thương của Nghiệt Sinh không dưới năm mươi mạng của đệ tử Lạc Song tông, chiến tích chói lóa này ai mà không chú ý.
Mười ngàn người Chấp Chưởng đường ra tay, nhưng chỉ có tám ngàn người còn sống sót. Tất cả cứ thế nhanh chóng quay về cứ điểm.
Đại biến vẫn cứ thế xảy ra, thông thường khi còn có những bức tường thì các thế lực quấy phá chỉ ở số ít, Chấp Chưởng đường có thể dễ dàng giải quyết tình huống.
Nhưng lúc bây giờ, khi mà tất cả đều nổi dậy, Chấp Chưởng đường không đủ khả năng để khống chế mọi việc, nên chuyện họ có thể làm duy nhất ở đây là lựa lấy một thế lực nào đó để ra tay, xem như là cảnh cáo.
Hiển nhiên là có hiệu quả, nhưng hiệu quả chỉ là trong những tháng năm đầu.
Nghỉ ngơi được hai tuần lễ, thì Nghiệt Sinh lại lần nữa được triệu tập, lần này nhiệm vụ của hắn và những đệ tử khác chính là triệu tập để nhắm đến Liêng giáo, một giáo phái mới thành lập gần đây với giáo lí chủ chốt là nói Đại Lục giận dữ nhân loại nên mới rút những bức tường xuống trái đất.
Giáo phái đã tập hợp được hơn hai ngàn người, nhưng chủ yếu chỉ là Hạt Nguyên cảnh và Khối Nguyên cảnh, cũng vì thế mà nhiệm vụ này chỉ mất có hai tiếng đồng hồ là đã giải quyết xong.
Trận chiến này Nghiệt Sinh đã khống chế được chiến ý tốt hơn, hắn không hề thích việc để chiến ý chi phối rồi như một thằng điên lao vào chiến trường.
Và đây cũng là nhiệm vụ lớn cuối cùng mà Nghiệt Sinh phải thực hiện cho Chấp Chưởng đường, sau thời gian tổn thất quá lớn, Thánh giáo đã quyết định cho Chấp Chưởng đường dừng tham gia vào đại biến, mặc kệ cho các thế lực t·ranh c·hấp.
Hoàng Chiến giới, máu chảy khắp nơi, tiếng thét chồng chất, xác c·hết la liệt, cứ như là một địa ngục thật sự, mà lý do chỉ là do tranh giành muốn đến gần trung tâm Đại Lục, nơi mà linh khí dày đặc nhất.