Trong đại biến hiển nhiên không chỉ có xác c·hết.
Những thiên tài ưu tú, những cường giả vượt trội được dịp thể hiện
Lâm Phàm của Vô Diện tông, độc ác, tàn nhẫn, sẵn sàng bất chấp tất cả để đạt được mục đích, khiến cho bao người của Thánh giáo và Tịnh giáo sợ hãi.
Bùi Lăng của Hạo Thiên tông, chính trực, khiêm tốn, đại diện chính nghĩa, trở thành trụ cột cực kỳ mạnh mẽ của Thánh giáo.
Liên Ngọc, gia nhập Thánh giáo, trở thành một trong những nữ đệ tử nổi trội, nhưng nàng lại không tìm được con đường phù hợp cho bản thân.
Đây chính là những thiên tài đến từ Đảo Phương Nam, mà tất cả đều quen biết với Nghiệt Sinh, có người là kẻ thù với hắn, có người từng khiến hắn bại ba lần, có người là bạn từ thuở nhỏ.
Mà những người này chỉ là số lẻ trong những thiên tài nổi trội.
Lúc nào cũng vậy, c·hiến t·ranh lại giúp xuất hiện những bậc anh tài.
Chấp Chưởng đường không nhúng tay nên Nghiệt Sinh cũng chỉ phải làm những nhiệm vụ lặt vặt.
Hắn tranh thủ ban ngày tu luyện võ kỹ, ban đêm sẽ tu luyện cảnh giới và quan trọng nhất Nghiệt Sinh hay lựa chọn những thời điểm thích hợp ra bên ngoài để nhặt xác, có nhiều xác như thế và Lục Quang hỗ trợ, con đường tu luyện phải nói lên nhanh như diều gặp gió.
Một ngày, hai ngày, cho đến năm năm sau.
Lúc này Đại Lục đã dần ổn định lại một trật tự khác.
Thánh giáo vẫn là chi phối lớn nhất, các thế lực đỉnh cấp của Đại Lục thuộc về Thánh giáo lần lượt là Hạo Thiên tông, Nhất Nguyên tông, Thái Bạch tông và Phục Trần tông.
Tà giáo sau đại biến Hoàng Nam giới trở nên yếu thế hơn hẳn, các thế lực đỉnh cấp Đại Lục thuộc về Tà giáo là Vô Thường tông, Thực Viên tông và Vô Diện tông.
Tịnh giáo trong đại biến vẫn giữ tư tưởng cũ, tránh tham gia vào những tranh đấu không cần thiết, các thế lực đỉnh cấp Đại Lục thuộc về Tịnh giáo là Cực Tịnh môn và Đồ Chu tông.
Ngoài những đại thế lực trên, vẫn có thế lực đỉnh cấp của Đại Lục không tham gia vào ba đại giáo, chính là Ám Hà.
Mà Ám Hà vì muốn vượt qua đại biến an toàn đã bắt tay với Thánh giáo, cũng vì việc này mà Tà giáo bị Thánh giáo lấn lướt hẳn, hiển nhiên chuyện này chỉ có những bậc trưởng lão hay cao tầng quyền cao chức trọng mới được biết.
“Kết.” Nghiệt Sinh hét lên, lúc này trong thực tâm của hắn, khối nguyên tố phát sáng mạnh mẽ, lâu lâu lại phát ra rung động.
Hắn đã đạt đến bình cảnh, sẵn sàng đột phá cảnh giới, nhưng hắn chưa chọn trực tiếp tấn thăng. Năm năm đi từ Khối Nguyên cảnh đến bình cảnh sẵn sàng tấn thăng Động Nguyên cảnh, chuyện này nếu truyền ra sẽ khiến bao người phẫn nộ, cho dù là thiên tài nổi trội thì e rằng cũng phải mất trăm năm, mà chuyện này hiển nhiên chính là nhờ Lục Quang.
Khối Nguyên cảnh lên Động Nguyên cảnh còn được gọi là một cột mốc lớn, bởi vì việc tấn thăng này sẽ quyết định rất lớn đến việc tu luyện về sau.
Mà để có thể có Động Nguyên cảnh phẩm chất càng cao thì càng cần một thứ, chính là mồi dẫn đột phá, hay gọi khác là cơ duyên.
Mồi dẫn có thể là thiên tài địa bảo hay ít nhất chính là cường giả ra tay trợ giúp.
Mà cơ duyên Nghiệt Sinh muốn nắm đến chính là hỏa, hắn cảm nhận được bản thân phải có hỏa mới có thể đột phá một cách toàn vẹn nhất, giống như ngày xưa lúc thực tâm là măng tre, cũng cần hỏa mới có thể lột xác.
Hỏa ở đây hiển nhiên chính là Hỏa Chủng hay Dị Hỏa, Hỏa Chủng có nghĩa là những ngọn lửa do linh khí kết tinh mà thành, Dị Hỏa là một khái niệm rộng hơn, nó có thể là Hỏa Chủng, mà cũng có thể chính là hỏa của hung thú, hay hỏa do bảo vật kết tinh.
“Nhưng mà muốn tìm hỏa thì lấy ở đâu đây.” Nghiệt Sinh tự hỏi chính mình.
Đang còn suy nghĩ thì Hân Nghiên gõ cửa đi vào.
“Nghiệt Sinh, Đường chủ có việc triệu kiến ngươi.”
“Có chuyện gì?”
“Nghe nói là có nhiệm vụ quan trọng muốn ngươi làm.”
Nghiệt Sinh đi đến phòng của đường chủ, hiện nay Chấp Chưởng đường đã không còn chia ra thành Thất cấp, mà tất cả những thế lực trên Đại Lục cũng vậy, nếu có chia thì chỉ có thể chia thành tổng bộ và phân bộ, các phân bộ lại sẽ phân chia đẳng cấp khác nhau.
Phân bộ của Nghiệt Sinh vẫn nằm trên đất của Lục cấp Đại Lục khi xưa, lần trước Nghiệt Sinh thể hiện bản lĩnh, vốn có rất nhiều cường giả của Chấp Chưởng đường chú ý, chỉ là Nghiệt Sinh không muốn đi đến đó.
Hắn hiện tại tu luyện dựa vào Lục Quang nên việc đi đến gần trung tâm Đại Lục để có linh khí dày đặc hơn là vô nghĩa, tốt nhất là tránh thị phi ẩn mình tu luyện.
“Đường chủ, ngài tìm ta!” Nghiệt Sinh thi lễ rồi hạ giọng nói chuyện, trước mặt của hắn chính là đường chủ của phân bộ này, Thi Quách.
“Nghiệt Sinh, ngươi mấy năm nay luôn là thành viên xuất sắc nhất của phân bộ chúng ta.”
“Đường chủ quá khen, Nghiệt Sinh chỉ là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
“Nay ta có một nhiệm vụ cực kỳ cực kỳ trọng đại giao cho ngươi, nhiệm vụ lần này chỉ được thành công chứ không được thất bại.” Thi Quách nghiêm trọng nói.
Nghiệt Sinh trầm lặng, lần đầu hắn nhìn thấy Thi Quách nói chuyện kiểu như này.
“Đường chủ cứ nói, nếu trong khả năng thì Nghiệt Sinh sẽ không khước từ.”
Thi Quách đứng lên thân thiết vỗ vai Nghiệt Sinh, y nói: “Tốt, tốt, ta chính là thích tính cách này nhất của ngươi, bản thân luôn khiêm tốn cẩn trọng.”
Nghiệt Sinh không nói, mặt giả vờ tỏ ra ngại ngùng.
“Nhiệm vụ lần này, là bảo vệ người.”
“Bảo vệ người?”
“Đúng vậy, một người cực kỳ cực kỳ quyền thế của Thánh giáo, sẽ có một cường giả âm thầm bảo vệ, còn việc của ngươi chính là bảo vệ bên ngoài, ví dụ như chính là ngăn chặn mấy tên linh tinh, tìm thức ăn, mọi thứ khác không đáng để cường giả đó ra tay.”
Nghiệt Sinh gật đầu với nhiệm vụ này, hắn không muốn làm phật ý Thi Quách, mà lại đã có cường giả âm thầm bảo vệ phía sau, nhiệm vụ của hắn cũng chỉ là tay chân sai vặt.
“Ngươi nhớ kỹ, không được đắc tội người này, nếu không cả phân bộ của chúng ta rất có thể đều không còn.”
Nghiệt Sinh đồng ý rồi rời khỏi, những thông tin mà hắn có đều rất hạn chế, thậm chí cả tên và lai lịch như nào cũng chưa rõ.
Ba ngày sau, Thi Quách lại tìm đến Nghiệt Sinh.
“Chi Sương lâm.”
Nghiệt Sinh có chút bất ngờ với địa điểm lần này, một khu đầm lầy với sương mù quanh năm, chẳng có ai dây vào đây bởi nơi này chẳng có tài nguyên hay gì, thứ duy nhất chỉ là sương mù và sương mù.
Không hỏi quá nhiều, Nghiệt Sinh lập tức xuất phát, rất nhanh sau hai ngày, hắn đã tới nơi.
Vừa đến thì trước mặt của hắn chỉ là một màn trắng dày đặc, hắn cứ thế bước vào bên trong.
“Bà cha nó!” Nghiệt Sinh mắng lên một tiếng, hắn vậy mà thật bị lạc, sương mù dày đến mức không thể dùng võ kỹ để đánh bay, giờ thì hắn đã hiểu thêm một lý do tại sao chẳng có ai đi đến nơi này.
Đang loay hoay tìm đường ứng phó, thì bỗng có một ánh sáng tiến đến chỗ hắn, giống như tạo thành một đường đi có sẵn.
“Đi theo ánh sáng này.”
Nghiệt Sinh bất ngờ, mặt có chút gượng, hắn hỏi lại: “Ngươi là ai?”
“Đi theo ánh sáng, sẽ đến chỗ mà ngươi cần làm nhiệm vụ.”
Nghiệt Sinh cũng đoán được từ sớm, sẽ chẳng có ai ở đây rảnh rỗi ở nơi này cả, hơn nữa dựa theo uy áp giọng nói lại còn là một cường giả đại lão, ắt hẳn chính là cường giả bảo vệ âm thầm phía sau mà Thi Quách nói đến.