Nghiệt Sinh đi theo ánh sáng rất nhanh phát hiện lấy một hang động khô ráo, hang động dường như đã được tác động nên sương mù xung quanh nó khá mỏng hơn so với môi trường bên ngoài.
Hắn cẩn thận bước vào bên trong thì mới phát hiện từ cửa hang đi vào mấy mét thì có một vạch đỏ gạch dưới đất.
“Không được bước qua vạch này, nhiệm vụ của ngươi chỉ là canh giữ, bên trong hang động có xảy ra âm thanh hay bất cứ gì cũng không được bước vào.” Giọng của lão giả lần nữa vang lên.
Nghiệt Sinh quyết định mặc kệ, hắn ngồi xuống ở trước cửa hang, sương mù bao phủ trông vô cùng huyền ảo, nhìn ngắm cũng không tệ, kêu hắn không bước vào thì chắc chắn hắn sẽ không bước vào, trừ khi là bên trong có bảo vật.
Thức ăn đã chuẩn bị đủ, đối với Nghiệt Sinh đây giống như chỉ là đổi chỗ tu luyện mà thôi.
Một ngày trôi qua, bên trong hang động thường xuyên xuất hiện ánh sáng trắng, nhưng nghiễm nhiên Nghiệt Sinh không quan tâm đến.
Công việc của hắn hiện tại chỉ là đuổi côn trùng và một vài con yêu thú yếu ớt thích nghi ở nơi này.
Bỗng một tiếng sột soạt xuất hiện.
Nghiệt Sinh bật dậy, ánh mắt đảo liên tục, cảm giác bất an cực kỳ dâng cao lên trong đầu hắn.
Nhưng rất nhanh, tiếng động đấy biến mất.
Nghiệt Sinh cứ vậy cẩn trọng quan sát.
Ba ngày trôi qua, ánh sáng trắng bên trong ngày càng phát ra liên hồi, uy thế nó giống như đang đột phá.
Mà Nghiệt Sinh có chút khó hiểu, rốt cuộc là ai đột phá mà lại có cường giả đại lão đi theo bảo vệ?
Đang còn mãi phân vân thì một chấn động truyền đến, Nghiệt Sinh đứng dậy triệu hồi ra Long Ma Dương thương sẵn trên tay, khí thế này cực kỳ đáng sợ, đây không phải là yêu thú tầm thường.
“Nghiệt súc, ngươi chờ không nổi nữa chứ gì?”
Một đạo thân ảnh từ phía sau bay lên, Nghiệt Sinh chỉ kịp nhìn thoáng một cái bóng mờ, ở trong sương mù, tiếng động đánh nhau vang trời, lâu lâu lại truyền đến dư chấn khiến cho mặt đất run lên.
Nghiệt Sinh nghe thoáng ra tiếng rống yêu thú giống như của loài rắn.
Lúc này trong lòng hắn có chút hoảng, lỡ cường giả thua thì sao?
Thì con yêu thú đó sẽ đánh đến đây, hắn lấy gì mà chống?
Quỳ xuống khóc tiếng miêng cũng không ai nghe thấu.
Lúc này bên trong hang động vẫn phát ra ánh sáng, bỗng một giọng nói vang lên: “Giúp ta.”
Nghiệt Sinh nghi ngờ, miệng hỏi: “Nói ta?”
“Đúng.”
Nghiệt Sinh cẩn trọng bước sâu vào bên trong, rất nhanh hắn thấy được bên trong hang động là một cái lộng che lớn, màn lộng che dày với ba lớp, bên trong lộng phát sáng dữ dội khiến cho hắn không thể nhìn được bên trong.
“Ngươi muốn ta giúp gì?”
“Ánh sáng, bất cứ thứ gì phát sáng được, hãy tạo ra.”
“Phát sáng được ư?”
Nghiệt Sinh trầm lặng, có chút khó hiểu?
Cuối cùng hắn vận chuyển hỏa nguyên lực tạo nên một đốm lửa đỏ trong tay.
Bỗng điều quái lạ xảy ra, ánh sáng trên ngọn lửa bị tách rời ra rồi hướng về chỗ trong lộng che.
Đốm lửa trên tay của hắn mất đi màu sắc nhưng vẫn đang không ngừng cháy, nó ảm đạm như bóng tối nhưng vẫn có nhiệt lượng.
“Tiếp, nhiều hơn, nhiều nhiều hơn.” Giọng nói nữ nhân trong lộng che gấp gáp.
Nghiệt Sinh lúc này nhìn ra lại cửa hang, hắn nếu không làm theo thì cường giả ngoài kia đánh nhau xong vào đây tiện tay chụp c·hết hắn thì rõ toang.
Thế là Nghiệt Sinh dùng hỏa nguyên lực của mình tạo ra ngọn lửa xung quanh mình, ánh sáng từ ngọn lửa cứ thế bị hấp thụ đi.
Nghiệt Sinh giả vờ tỏ ra cố hết sức, mồ hôi nhễ nhại, nhưng thật ra bản thân hắn chỉ dùng một phần nguyên lực trong cơ thể.
Mười phút sau, cường giả đại lão đi vào bên trong, Nghiệt Sinh lúc này mới nhìn thấy rõ y, lão mang theo đạo bào màu trắng phủ đầy máu tươi, khuôn mặt trung niên với làn da trắng sáng, trên mũi có một nốt ruồi lớn, dáng dấp người cao lớn.
“Đi ra đi, nơi đây không còn chỗ của ngươi.”
“Vâng.” Nghiệt Sinh ngoan ngoãn gật đầu rồi từ từ đi ra ngoài, hắn cố tình ngoảnh đầu nhìn lại thì mới phát hiện lão ta đang cầm lấy một khối ngọc châu lớn, khối ngọc châu phát ra ánh sáng xanh mạnh mẽ cung cấp vào cho người nữ nhân trong lộng che.
Thế là Nghiệt Sinh lại cứ trạch ngoài cửa động, con yêu thú chắc chắn đã bị đại lão kia g·iết c·hết nên hắn yên tâm hẳn.
Thời gian cứ vậy lại trôi qua.
Nghiệt Sinh trong thời gian này nhớ lại bản thân khi sống trong thời hiện đại, nhớ lại những cuốn tạp chí khiêu gợi, nhớ lại những bộ phim xi nê, nhớ lại những ánh đèn chói lóa, nhớ lại ngôn ngữ tiếng anh khó hiểu nhưng cảm giác cực kỳ ngầu…
Đã biết bao lâu nhưng đoạn kí ức đó luôn là kí ức khắc sâu nhất vào trong tâm trí của Nghiệt Sinh.
“Quái lạ, đã ba ngày rồi không hề thấy có động tĩnh gì nữa?” Nghiệt Sinh tự nói với chính mình.
Tiếp sau hắn đứng dậy nói nhỏ vào bên trong: “Đại lão, ngài đâu rồi ạ?”
Đúng ba lần như thế mà không thấy ai trả lời, Nghiệt Sinh mới bước vào bên trong.
Vừa đến gần hắn hả miệng lớn ra, mặt chữ A, mồm chữ O, lão trung niên đang ngồi phía sau người nữ nhân, hai tay đưa thẳng, một luồng nguyên lực khổng lồ không ngừng đi vào người nữ nhân.
Mà chỗ ngạc nhiên chính là người nữ nhân đó có khuôn mặt của Tiểu Tiểu, không phải giống hoàn toàn mà là có điểm tựa tựa, giống như rằng nàng ta là phiên bản hoàn hảo của Tiểu Tiểu, mắt, mũi, miệng đều tựa giống, nhưng mọi thứ đều được nâng cấp cao hơn một bậc, giống như da trắng hơn, sóng mũi cũng cao hơn một chút.
Lúc này lão trung niên mở mắt, miệng hừ lạnh một cái, Nghiệt Sinh bị một cơn uy áp đánh bay trực tiếp ra đến ngoài cửa hạng, miệng phun ra một ngụm máu lớn.
“Con mẹ chúng mày!” Nghiệt Sinh chửi thẳng trong lòng.
Hắn chửi thì chửi nhưng vẫn phải cố gắng ngoan ngoãn ngồi ở canh cửa.
Thời gian lại vậy trôi qua bảy ngày, v·ết t·hương trên người của Nghiệt Sinh đã khỏi hoàn toàn.
Hôm nay hắn quyết định lại đi vào bên trong động xem lần nữa, bởi hắn đã cố gắng gọi thậm chí là hét lớn nhưng mà vẫn không có ai đáp lấy.
Mấy ngày hôm nay Nghiệt Sinh vẫn nhớ về khuôn mặt của người nữ nhân trong đó, nàng ta chắc chắn không thể nào là Tiểu Tiểu, nhưng khuôn mặt lại tựa như cùng một lò đúc ra.
Bản thân hắn cũng biết đến câu chuyện về Tiểu Tiểu, và hắn cam đoan nữ nhân bên trong chính là nhân vật trong câu chuyện đó.
Hắn quyết định về sau nhất định phải tra ra việc này, không thể để ngay cả em gái của mình có chuyện gì mà hắn cũng không biết.
Đã năm năm rồi Nghiệt Sinh đã mất liên lạc hoàn toàn với Tiểu Tiểu và Liên Ngọc, Liễu Thị, nguyên nhân chính là do đại biến kia.
“Ta vào đây ạ!”
“Ta vào thật đó.”
Nghiệt Sinh từng bước vào trong, đúng một lát sau hắn chửi lớn: “Con bà hai thằng mày.”
Trong hang động đã không còn bóng người, nói chính xác hơn là toàn bộ mọi thứ biến mất bao gồm cả cái lộng lớn kia, chỉ để lại một cái hang động trống trơ bình thường.
Nghiệt Sinh lần mò từng chút một trong hang động, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, hai người này là cấp bậc giàu có, hắn so sánh ra thì chính là cấp bậc ăn mày, mà ăn mày chỉ cần nhặt được đồ thừa của cấp bậc giàu có thì cũng rất có thể sẽ đổi đời.
Thế là cả hang động bị Nghiệt Sinh lật tung lên, nhưng đáng tiếc thứ còn lại chỉ là mùi hương hoa sữa của nữ nhân kia, còn lại cái khác ngay cả sợi lông cũng chẳng có.