Thất vọng, hắn đi ra đến cửa hang, nhưng bây giờ lại có thêm một nỗi lo khác hơn, đó chính là làm sao thoát khỏi nơi sương mù dày kín như này, nếu như đi bậy đi bạ, e rằng cả đời của hắn cũng chẳng thể tìm thấy lối ra.
Nhưng ông trời làm gì cho hắn thời gian nghĩ cách.
Hồi quang phản chiếu, hiện tượng này luôn xảy ra rất nhiều, có thể hiểu đơn giản khi một con người hay bất kỳ sinh vật sống nào gần tiệm cận đến c·ái c·hết lại đột nhiên khỏe lại, tỉnh táo. Và hiển nhiên khi trải qua giai đoạn này thì sẽ đi đến c·ái c·hết, thời gian hồi quang phản chiếu còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố khác nhau.
Đang thử đặt chân ra đến bên ngoài thì bản năng của Nghiệt Sinh cảm thấy bất an, cơ thể của hắn run rẩy, lo lắng, giống như việc đang cảm nhận được một mối nguy hiểm đã đến gần.
Nghiệt Sinh lập tức chạy vào bên trong hang, Long Ma Dương thương được cầm chặt trên tay, chuẩn bị sẵn sàng kỹ lưỡng.
Bỗng một tiếng rống phát đến, âm thanh lớn đến mức thổi tung lớp sương.
Nghiệt Sinh lúc này mới phát hiện trước mặt bản thân là một con mãng xà khổng lồ, đầu lại có hai phần thịt nhô lên giống sừng, màu da tím, đôi mắt màu trắng đục xen lẫn xanh xám, thân thể của nó chằng chịt v·ết t·hương, hiển nhiên đây chính là con yêu thú đã đánh nhau với cường giả lần trước ở đây.
Con rắn há miệng, lao nhanh vào.
Nghiệt Sinh lúc này thét lên: “Gaaaaaa…”
Hỏa Thể Hóa Pháp bốc lên dữ dội, Dạ Thú Thức được khai triển, thương khí tỏa ra mạnh mẽ.
Nghiệt Sinh dùng hết toàn lực của mình, nhưng tốc độ của con mãng xà quá nhanh, hắn chỉ có thể làm vậy để tự tăng sức chống đỡ.
Con rắn lao tới táp lấy Nghiệt Sinh.
Cũng may Nghiệt Sinh nhảy lên kịp trước thời khắc sống c·hết, nhưng con rắn lao luôn phần đầu vào hắn bị đẩy thẳng vào bên trong hang động.
Miệng của Nghiệt Sinh chảy ra một tia máu, cả thân run rẫy vì chấn động.
Con mãng xà trực tiếp xông vào, nhưng cửa hang quá nhỏ đã chặn đứng đầu nó bên ngoài.
Đáng tiếc, Nghiệt Sinh không thể nào vui mừng, bởi vì con mãng xà đang điên cuồng t·ấn c·ông, mà phía vào hang động thì đang s·ạt l·ở dần.
Bỗng con mãng xà không t·ấn c·ông nữa, nó há miệng to ra.
Nghiệt Sinh bất an liền quay người vội chạy vào bên trong.
Phía sau lưng của hắn, từ miệng của con mãng xà, một chất dịch nhầy màu xanh được bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Cũng may Nghiệt Sinh đã nhanh chân chạy được, c·hất đ·ộc ăn mòn như axit đặc, đất đá bị nó chạm vào cũng đều tan chảy.
Nghiệt Sinh quyết định chạy đến luôn phần cuối hang, lúc đầu hắn không muốn làm điều này do sợ con rắn vào được sẽ không có đường lui, nhưng hiện tại hắn không còn cách nào, nếu cứ ở gần phía ngoài thì c·hất đ·ộc kia có thể khiến hắn xương cũng không còn.
Hang động cứ thế run lắc dữ dội, Nghiệt Sinh lúc này ngồi xếp bằng xuống, miệng nuốt vào vài viên đan dược Hoàn Sinh đan và Hoàn Linh đan.
Hắn cần phải giữ trạng thái nhất định.
Nhưng thời gian nào có cho phép hắn.
“Gầm…” Tiếng động vang lên, cả hang động sụp đổ.
Nghiệt Sinh vùi mình dưới lớp đất đá, con mãng xà lúc này bò lên từ từ, lưỡi liên tục thè ra.
Tuy bị lớp đất đè lên nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được con mãng xà đang di chuyển đến đâu, kích thước của nó quá lớn, dài phải đến trăm mét.
Nghiệt Sinh bây giờ ngay cả thở cũng không dám, hắn tự phong bế cơ thể để thu liễm khí tức đến mức tối đa.
Mà dường như hành động trên đã có kết quả, con mãng xà dường như không thể tìm thấy Nghiệt Sinh.
Ngũ đẳng yêu thú, sức mạnh có thể cạnh tranh với cả Tụ Nguyên cảnh.
Sẽ chẳng có ai nghĩ rằng một con yêu thú như vậy lại tồn tại ở nơi này.
Đáng lí ra nó có thể dễ dàng tìm kiếm Nghiệt Sinh, giác quan của nó cực kỳ mạnh mẽ, nếu không đã không thể sống ở nơi sương mù như này.
Đáng tiếc những thứ mạnh mẽ đều sẽ bị nhắm tới đầu tiên, trong trận giao đấu lần trước, giác quan của nó đã bị tên kia đánh đến vỡ tan rồi lại phong bế.
Con mãng xà tức điên lên, nó dùng chiếc đuôi của mình quật mạnh khiến cho lớp đất đá bay lên.
Chỉ mất ba lần như thế, Nghiệt Sinh cũng đã bị đẩy bay lên cùng với toàn bộ đất đá.
“Tao liều c·hết với mày.” Nghiệt Sinh thét lên, Hỏa Thể Hóa Pháp bốc lên c·háy d·ữ d·ội, cơ thể của hắn trương lên do vận chuyển nguyên lực vượt qua giới hạn.
Trên người của hắn hiện lên thân ảnh mờ ảo của một vị mãnh tướng mặc chiến giáp, trên tay mãnh tướng cũng là một thanh thương giống với Long Ma Dương thương.
Tay cầm chặt Long Ma Dương thương, Nghiệt Sinh phóng tới.
Con mãng xà cũng há miệng to đớp lấy.
Nhưng ba giây sau, Nghiệt Sinh đã chuyển hướng quay đầu điên cuồng bỏ chạy.
“Nhân loại vô sỉ, nhân loại đều đáng c·hết!” Giọng khàn đặc của con mãng xà vang lên, giọng của nó như là một cái chuông đồng biết nói chuyện.
Nghiệt Sinh không ngạc nhiên mấy, mà trong lòng càng thêm hoảng, biết nói chuyện thì hiển nhiên đã là yêu thú cấp cao.
Con mãng xà tiếp tục đuổi theo, tốc độ của nó nhanh v·út, chỉ mất mười giây đã bắt kịp theo Nghiệt Sinh, chủ yếu là do Nghiệt Sinh không nhìn thấy rõ đường do sương mù, cứ chút chút lại vấp đá, vấp cây.
Nhìn thấy cái miệng đang há to phía sau đuổi theo, Nghiệt Sinh thật muốn bật khóc, con rắn hình thể to lớn cộng thêm tốc độ nhanh nên lớp sương mù quanh nó bị thổi đi, và đây cũng là thứ duy nhất mà hắn nhìn rõ ở nơi này.
“Một con giun trăm mét, cuối cùng cũng chỉ là mồi câu cá.” Nghiệt Sinh hét lên rồi lại lần nữa cầm Long Ma Dương thương quay đầu lại.
Hắn vung một đòn thương khí chém xuống nhắm vào con mắt trái của mãng xà.
Nhưng tác dụng của thương khí lần này chỉ như một cơn gió mát, con mãng xà nhắm mắt lại liền chẳng bị ảnh hưởng.
Tận dụng vài giây đấy.
Nghiệt Sinh bật lên cổ của nó.
“Hỏa Thể Hóa Pháp.” Hắn hét lên đến rách cả cổ, hỏa thể trên người bừng cháy, thắp sáng cả một ngọn đuốc lớn.
“Hình Tướng Thức, Nhập.”
Phía trên thân của hắn xuất hiện hình ảnh chiến tướng, thân ảnh đó lại rất nhanh nhập vào người của hắn tạo nên một khí thế màu vàng nâu.
Nghiệt Sinh dồn toàn lực dùng Long Ma Dương thương đâm thẳng xuống, lớp vảy của con mãng xà này cực kỳ dày chắc, cứng còn hơn cả khoáng thạch nghìn năm, nhưng cũng may trên phần cổ của nó có sẵn một v·ết t·hương lớn.
Và Dương long Ma thương đã cắm trực diện vào v·ết t·hương đấy, rồi đâm xuyên qua hết phần đầu thương.
Con mãng xà rống lên, nó dùng chiếc đuôi của mình quật thẳng vào chỗ của Nghiệt Sinh.
“Gaaaaa…” Nghiệt Sinh vẫn đứng vững trước đòn đánh, hắn cứ thế dồn lực ép Long Ma Dương thương xuyên qua.
Chỉ mới hứng trọn một đòn đã khiến một bên của thân hắn thương tích đầy người.
Con mãng xà tiếp tục quật đến hai đòn, Nghiệt Sinh nát hết nửa thân, nhưng hắn vẫn gào thét cố gắng toàn lực.
Long Ma Dương thương đã đâm xuyên đến hết nửa chiều dài của nó.
Và sự cố gắng này của Nghiệt Sinh đã có tác dụng, con mãng xà đau đớn rống lên, nó không dùng đuôi quật Nghiệt Sinh nữa mà thay vào đó là chạy đi điên cuồng.
Sương mù dày đặc, tốc độ lại nhanh, Nghiệt Sinh cũng chẳng biết nó đang chạy về đâu, nhiệm vụ của hắn chỉ là cố gắng hết sức đâm Long Ma Dương thương xuống, đó là nhận thức cuối cùng mà Nghiệt Sinh giữ lấy.