Phạm Nghiệt Sinh từ từ lấy đũa gấp một miếng cá vào miệng, mùi thơm ngọt của miếng thịt cá làm hắn thật muốn gấp một miếng to.
Gia chủ Chi gia lúc này xin phép đi ra ngoài.
Phạm Nghiệt Sinh mới kề vào tai của Tiểu Tiểu rồi nói nhỏ: “Nhớ nhất định phải điềm tĩnh, từ tốn nghe chưa!”
Tiểu Tiểu gật nhẹ đầu, Phạm Nghiệt Sinh lại quay ra ăn tiếp, hắn đang nghĩ xem khi buổi ăn kết thúc có thể nào xin gói lá sen đồ ăn thừa mang về hay không? Tiên nhân có bao giờ làm vậy hay không?
“Nếu gia gia mà ăn được những món ăn này chắc sẽ vui lắm.” Hắn tự nói với chính mình.
Gia chủ Chi gia đi ra ngoài rồi quay đầu nhìn lại phía sau, y cứ như thế vài lần cho đến khi bước vào một căn phòng nhỏ.
Người đang ở trong đó nhâm nhi tách trà không phải ai khác mà chính là ông lão đầu trọc giao nhiệm vụ cho Phạm Nghiệt Sinh.
“Lão trọc, ông có chắc chắn rằng người đó là tiên nhân, ta thấy như một tên tiểu tử ham ăn tục uống thì có.”
“Ngươi cứ yên tâm, nếu không ta sẽ bày cách để ngươi xác nhận lại.”
Một lát sau, nhân lúc gia chủ Chi gia rời đi chỉ còn lại mấy người nha hoàn, tốc độ ăn của Phạm Nghiệt Sinh tăng cao nên trên bàn đã trống trải hơn nhiều, đặc biệt là món cá lóc nướng trui, hắn chưa bao giờ ăn con cá nào to như này.
“Hai vị dùng đồ ăn ngon chứ ạ?”
“Ừm, cũng được.”
Gia chủ Chi gia gật đầu, rồi hướng đến mấy người nha hoàn liếc mắt, ý kêu dọn dẹp.
Trong đó có một nữ tử đang cầm lấy con dao sắt, cố tình kéo trúng vào tay của Phạm Nghiệt Sinh.
Nhưng v·ết t·hương gây ra lại vô cùng nhỏ, mà máu chảy ra lại rất ít rồi không chảy nữa.
Gia chủ Chi gia lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Tên khốn kiếp kia, mau quỳ xuống cho ta!”
“Dạ, tiểu nhân vô ý, xin tiên nhân và gia chủ thương tình mà tha cho tiểu nhân một con đường sống.”
“Tiên nhân, ngài thấy sao ạ?”
“Thôi đi, chỉ là một v·ết t·hương ngoài da.”
Phạm Nghiệt Sinh lúc này được đưa cho một chiếc hộp gỗ, bên trong là một chiếc vòng ngọc xanh lam.
“Xin tiên nhân hãy giúp ta chuyển nó đến khu rừng nhỏ nằm ở phía Tây khi bước ra ngoài cổng thành, sẽ có một người đến lấy nó và đưa lại cho ngài một phần thuốc, đây chính là vật để cứu mạng người con gái tội nghiệp của ta.” Lão gia chủ vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
“Ngươi yên tâm đi.” Phạm Nghiệt Sinh khẳng định chắc nịch, không phải chỉ vì câu chuyện này cảm động hắn mà còn là vì một ngàn lạng bạc trên tay với lý do là phí đi đường.
Cứ thế, Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu tươi rói rời đi.
Lão đầu trọc lúc này mới bước ra đứng cạnh chỗ của gia chủ Chi gia.
“Một trăm lạng vàng đều đã chuẩn bị đủ, chỉ cần lão trọc ngươi giúp ta cứu mạng con gái, tất cả có thể tùy ý mang đi.”
Lão đầu trọc không đáp mà chỉ nở một nụ cười trên môi, mọi chuyện đều diễn biến thật hoàn hảo.
Ra khỏi cổng thành, Phạm Nghiệt Sinh vẫn rất vui vẻ.
“Tiểu Tiểu, sau này em muốn ăn gì anh đều mua cho em ăn.”
“Em chỉ muốn… được đi theo anh.”
Thời gian bên nhau thân thiết, Phạm Nghiệt Sinh đã xem Tiểu Tiểu như em gái của mình.
Đến tối, cuối cùng hắn cũng đến được khu rừng phía tây, địa điểm giao dịch là tại nơi mà có một cái hồ lớn nằm giữa rừng.
Phạm Nghiệt Sinh đến đó không thấy ai thì liền ngồi đợi, hắn lấy túi bạc lớn ra nhìn ngắm từng viên một.
Nhưng khoảnh khắc vui vẻ sẽ chẳng còn được bao lâu.
“Tại sao lại là ông?”
“Ta đến đây để giao dịch đấy mà.”
Người đang đứng trước mặt của Phạm Tinh chính là lão đầu trọc mang đến nhiệm vụ này cho hắn.
Cảm giác không ổn, Phạm Tinh muốn kéo tay Tiểu Tiểu chạy trốn thì một mũi tên nhỏ được phóng ra từ lão trọc kia trúng thẳng vào cánh tay của Tiểu Tiểu làm nàng ngất đi.
“Yên tâm, chỉ là một ch·út t·huốc mê thôi, nữ tử đó còn bán ra tiền được.”
Phạm Nghiệt Sinh nhẹ nhàng dìu Tiểu Tiểu đặt xuống đất, ánh mắt phẫn uất nhìn về chỗ của lão đầu trọc.
“Rốt cuộc là ngươi muốn gì?” Hắn hét lên.
“Ta chỉ muốn sau này sống sung sướng một chút nên liền hạ độc con gái của tên gia chủ keo kiệt kia rồi lại bảo rằng dùng tim tiên nhân mới có thể trị được, ngươi thông cảm cho lão già này nha.”
“Lão khốn kiếp.” Phạm Nghiệt Sinh hét lên sau đó trực tiếp cầm một hòn đá lao vào chỗ của lão đầu trọc.
Lão đấy cười ha hả, sau đó một tay lấy khăn che mũi, một tay lại ném ra một thứ bột màu tím.
Phạm Nghiệt Sinh không kịp lùi lại hít vào một chút, hắn ôm cổ đau đớn, trên người gân máu chuyển sang màu đen.
“Haha, độc của lão cả một con voi cũng chỉ có thể sống mười giây.”
Phạm Nghiệt Sinh ngất xuống, miệng sùi bọt mép, mắt trợn tròng, tay vẫn còn cầm chặt hòn đá.
“Haha…” Lão đầu trọc cười không ngậm được mồm, chỉ cần moi tim Phạm Nghiệt Sinh ra rồi mang về, sau đó cứ chữa bệnh xong thì lão có thể an nhàn cả một đời, cũng may lão tìm được Nghiệt Sinh nếu không mang bừa một cái xác c·hết về sẽ rất khó để qua mặt lão cáo già gia chủ kia.
Lão đầu trọc từng bước đi đến, đến lúc nắm vào áo của Phạm Nghiệt Sinh thì bất ngờ hắn bật dậy kéo lấy đầu lão sau đó cầm chặt viên đá đánh thẳng vào đầu.
“Tên khốn, tên khốn…” Nghiệt Sinh dùng toàn bộ sức lực bản thân còn lại để đập vào đầu của lão.
Tuy bị độc xâm hại khiến cho thân thể kiệt quệ, nhưng hắn có thể chất mạnh hơn người thường, huống hồ kẻ đang bị t·ấn c·ông là một ông lão tám mươi gần đất xa trời.
Chỉ hai phút sau, Phạm Nghiệt Sinh ngất đi, nhưng máu của lão đầu trọc cũng đã chảy ướt đẫm mặt đất, lão cứ thế đ·ã c·hết.
Lát sau hơn nửa tiếng, Tiểu Tiểu tỉnh dậy, nàng thấy Phạm Nghiệt Sinh nằm đấy dưới một vũng máu thì hoảng hốt đến cực độ.
“Anh… anh.” Đôi tay run rẩy do thuốc tê vẫn còn chưa hết hoàn toàn, nhưng nàng vẫn cố gắng trườn đến đỡ Phạm Nghiệt Sinh dậy.
Nàng kéo hắn ra khỏi vũng máu, nhìn thấy máu không phải của hắn chỉ làm nàng bớt lo một phần, bởi thân thể của hắn đang bị ảnh hưởng bởi c·hất đ·ộc có thể thấy bằng mắt thường.
“Có ai không?... Cứu, cứu anh…” Tiểu Tiểu đưa Phạm Nghiệt Sinh lên vai rồi cõng đi, nước mắt nàng vô thức tràn ra, ý thức cũng vì hoảng loạn mà mất đi sự bình tĩnh.
Cứ thế một ngày trôi qua.
Măng tre bên trong Phạm Nghiệt Sinh vì chống chọi với c·hất đ·ộc mà lại càng thấp dần, nói thẳng ra lại đang chui vào đất.
“Các đệ, nơi này hoang vắng, nhưng nhất định không được chủ quan.”
Một nhóm người đi đến, vừa nhìn vào trang phục đã có thể đoán được là một nhóm đệ tử tu tiên, bọn họ mặc trên người bộ trang phục giao lĩnh màu trắng được thêu hình giống như một cơn sóng, người đi đầu là khác biệt nhất khi màu sắc, chất liệu trang phục đều vượt trội hơn hẳn.
“Thiếu Chiến sư huynh, chúng ta chỉ có ba người liệu ổn không?” Người nói là một nữ nhân, nàng tên Ái Chi, tầm vóc chỉ khoảng mét rưỡi, mái tóc xoăn ngắn, làn da trắng tạo nên một tổng thể dễ thương, trẻ con.
Còn Thiếu Chiến chính là nam tử đi đầu, y cao ráo, thân hình khỏe khoắn, khuôn mặt anh tuấn thân thiện, lưng lúc nào cũng ưỡn lên cực độ.
Thiếu Chiến chưa nói gì, thì người đi chung còn lại lên tiếng khó chịu: “Ái Chi, Thiếu Chiến sư huynh là đệ tử cấp cao của chúng ta, tu vi Khối Nguyên cảnh vững chãi, muội còn sợ gì chứ.”
Người nói tên Hải Niên, chiều cao chỉ hơn Ái Chi đôi chút, khuôn mặt hình chữ điền với một cái đầu lớn.