Bản năng của mọi sinh vật, bao gồm cả con người, khi cảm nhận được c·ái c·hết cận kề, bản năng sẽ thúc giục chúng ta đi tìm nơi chúng ta cảm thấy bình yên nhất, có thể là nhà, có thể là tổ ấm, cũng có thể chỉ là chỗ nào đó kín đáo.
Một lúc sau, Nghiệt Sinh phát hiện bản thân đang được đưa xuống một mạch hang dưới sâu, con mãng xà hình như đang quay về tổ của chính mình.
Tốc độ quá nhanh, lại thêm đất cát bay mù mịt, Nghiệt Sinh cũng không thể cảm nhận được gì.
Cho đến khi con mãng xà dừng lại, nó yếu ớt kêu lên một tiếng rồi lăn ra c·hết.
Nghiệt Sinh không thể nhịn được cười ha hả, hắn sống, hắn vừa sống trước một con ngũ đẳng yêu thú.
Phải biết lần trước Nghiệt Sinh đã g·iết được Tụ Nguyên cảnh, lần này lại sống sót được trước Ngũ đẳng yêu thú, nếu như chuyện này chuyện ra ngoài sẽ chẳng có mấy ai dám tin tưởng.
Nghiệt Sinh chưa quan sát hẳn, b·ị t·hương quá nặng nên hắn cứ ngồi vậy trên thân mãng xà rồi tập trung nguyên lực Mộc Sinh Hoàn pháp để dưỡng thương.
Ba tiếng đồng hồ sau, v·ết t·hương cũng tạm thời ổn định thì hắn mới bước xuống.
Lúc này Lục Quang nhanh nhẹn bay ra ngoài hấp thu toàn bộ xác c·hết của con mãng xà.
Nghiệt Sinh hiển nhiên không ngăn chặn, Lục Quang có sinh lượng cũng là bản thân hắn có tài nguyên để tu luyện.
Mấy năm nay hắn cũng đã quen việc có xác c·hết thì sẽ luôn đưa Lục Quang, mà Lục Quang sẽ đưa lại cho hắn tám phần sinh lượng từ mấy cái xác để tu luyện.
Hắn lúc này tạo ra vài đốm lửa để quan sát xung quanh kỹ càng hơn, bên trong đây là một mạch hang động lớn, cực kỳ sâu so với mặt đất bởi khi nãy con mãng xà phải chạy rất lâu mới đến được đi.
Rất nhanh đập vào mắt của Nghiệt Sinh là một tổ rơm, hắn nhìn sâu vào bên trong thì mới phát hiện có một quả trứng yêu thú, quả trứng to đến bằng nửa thân người của hắn, mà võ của nó thì y hệt con mãng xà.
Lục Quang cũng chạy đến xem cùng.
“Quái lạ! Con mãng xà này chỉ có một mình thì tại sao lại có trứng?”
Câu nói của Lục Quang làm Nghiệt Sinh giật mình, hắn quay qua quay lại nhìn về xung quanh, nếu như có một con mãng xà khác xuất hiện thì rõ ràng chỉ có một đường c·hết.
Lục Quang lúc này mới cất tiếng nói: “Ngươi yên tâm, ta không hề phát hiện thấy mãng xà nào khác gần đây, lúc trước còn ở ngoài kia cũng không hề có.”
Nghiệt Sinh nhẹ nhõm lại một chút, hắn sờ lấy quả trứng rồi khó hiểu suy nghĩ, con cái có thể tự sinh sản được không?
Mặc kệ thế nào, Nghiệt Sinh thu quả trứng vào bên trong nhẫn trữ vật.
Xem như chuyến mạo hiểm lần này cũng gọi là có thành quả.
Thu xong quả trứng, Nghiệt Sinh muốn tìm lối thoát ra bên ngoài.
Nhưng mạch hang động quá sâu, lại có thêm quá nhiều ngã rẽ, hắn thật không biết phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài.
Cuối cùng Nghiệt Sinh cầm lấy một nhánh cây khô ở đây, dựng thẳng đứng rồi để nó ngã xuống, cuối cùng hướng nhánh cây gần với ngã rẽ nào thì Nghiệt Sinh sẽ đi vào chỗ đó.
Có được ngã rẽ, Nghiệt Sinh cứ thế bước đi.
Mọi ngã rẽ đều có kích thước lớn hơn con mãng xà nên hắn xem như vẫn thoải mái đi được.
Nhưng cứ đi mãi cho đến hết tận một ngày, Nghiệt Sinh vẫn chưa tìm thấy lối ra, mà hắn còn phát hiện lối đi ngày càng hẹp lại, kích thước con mãng xà nếu muốn đi qua đây đã là không thể nào.
Nghiệt Sinh muốn quay lại thì Lục Quang lại nói: “Ta cảm nhận được dao động năng lượng lớn ở phía trước.”
“Có nguy hiểm.”
“Có thể nhưng không phải yêu thú.”
“Bí cảnh ư?”
“Cũng có thể.”
Nghiệt Sinh nhíu mày một chút, cuối cùng hắn tiếp tục bước đi về phía đó.
Đây là nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội, hắn s·ợ c·hết, nhưng sau mấy trận chiến, hắn sợ bản thân c·hết là do yếu đuối hơn.
Cứ thế bước đi, ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Nghiệt Sinh lúc này phát hiện trước mặt vậy mà lại dần có thêm một lớp sương dày đặc, y hệt với lớp sương ở bên ngoài.
Tuy lớp sương bao phủ, nhưng lối rẽ cũng chỉ có một hướng, nên Nghiệt Sinh vẫn cứ thế dễ dàng mò được hướng đi.
Lại là ba tiếng tiếp theo.
Cuối cùng Nghiệt Sinh cũng đã đến chỗ muốn đến, lối rẽ chấm dứt, hắn bước xuống được một vùng hang lớn.
Lần này mật độ sương cực kỳ dày đặc, thậm chí còn tạo ra sức nặng.
Nghiệt Sinh đứng trơ vơ giữa đám sương mù, miệng hỏi Lục Quang: “Chúng ta nên đi về hướng nào.”
“Ta cũng không biết, năng lượng nơi này dao động quá lớn, ta chỉ biết rằng chúng ta đã đến chỗ muốn đến.”
Nghiệt Sinh cố thử mọi cách để đánh tan sương mù, nào là dùng lực đấm, nào là dùng lửa đốt.
Nhưng tất cả đều vô dụng, sương mù nơi này quá dày đặc.
Và nơi này cũng chính là cội nguồn sương mù ở nơi đây, có nhiều mạch nhỏ dẫn sương mù lên bên trên.
Sương mù này nhẹ hơn không khí nên không lan đến cái ổ của Mãng Xà, chỗ Nghiệt Sinh vừa ở.
Cắn răng một cái, Nghiệt Sinh đưa hai tay về trước rồi mò đi, giống như một người vừa mới bị mù.
Từng bước đều rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Nhưng qua thời gian, những bước đi ngày càng nhanh dần, mà hắn cũng trở nên gấp gáp hơn, đơn giản bởi vì đã một tuần trôi qua, sương mù dày đặc đã khiến hắn hoàn toàn lạc.
“Lục Quang, ngươi có cảm thấy được gì không? Ta cảm giác bản thân có chút mệt mỏi.”
“Đã lâu như thế hiển nhiên phải thấy mệt rồi.”
“Đúng, đã quá lâu rồi chúng ta vẫn chưa tìm thấy đường ra.”
Một bước chân, một bước chân, rồi lại một bước chân.
Bạn có tin vào đa nhân cách?
Nhắc đến chữ đa nhân cách có thể nhiều người sẽ liên tưởng đến hội chứng tâm thần.
Nhưng có một thuyết cho rằng, khi mỗi con người sinh ra đều có mầm mống đa nhân cách khác nhau, nhưng quá trình phát triển thì chỉ có duy nhất một nhân cách vượt bậc mạnh mẽ và trấn áp hoàn toàn các nhân cách khác.
Linh hồn cũng vì thế có thể chia ra theo những nhân cách ấy.
Nghiệt Sinh cứ thế bước đi, bên cạnh Lục Quang, nhưng bỗng hắn cảm thấy bản thân dường như thiếu thiếu cái gì đó.
Lại thêm mười mấy bước chân, cảm giác bị lấy đi một phần lại lần nữa xuất hiện.
Cái cảm giác thật thật, giả giả làm cho hắn thật khó chịu.
“Chủ nhân ngốc! Chủ nhân ngốc!” Lục Quang điên cuồng hét lên.
Mà Nghiệt Sinh thì đang nằm ở dưới mặt đất, nhịp thở vẫn còn, chỉ là Lục Quang làm thế nào cũng không thể khiến hắn tỉnh dậy.
“Lục Quang, ngươi từ hôm nay đừng chửi mắng ta vô cớ nữa, ta có thể chấp thuận việc ngươi không gọi ta chủ nhân, nhưng đừng cứ mà tùy tiện như vậy!?” Nghiệt Sinh nghiêm túc nói.
Nhưng tuyệt nhiên Lục Quang chẳng trả lời, Nghiệt Sinh đưa tay xuống sờ nắn nó nhưng nó vẫn thờ ơ, hắn cho rằng nó lại giở trò bướng mà thôi.
Tuyệt lộ của Nghiệt Sinh cuối cùng cũng có ánh sáng, hắn nhìn thấy một ngôi miếu cực kỳ lớn, kiến trúc cực kỳ khang trang hoành tráng, mỗi một tòa kiến trúc đều phải cao đến mười mét, tường sơn màu vàng sáng, ngói có màu đỏ. Có tổng cộng bốn toàn kiến trúc lớn, mỗi một tòa lại điêu khắc một bức tượng đặt luôn ở trên phần đỉnh, có tòa là rồng, có tòa là phượng.
Nghiệt Sinh hết đường, quyết định đi đến xem sao, ở trước cổng hắn bắt gặp được hai người thị vệ.
Mỗi người đều mặc trên mình một bộ trường phục màu trắng xen kẽ họa tiết vàng, đầu tóc chỉ cắt đúng năm phân, thân hình mỗi người đều rất vạm vỡ, lực lưỡng.