Nghiệt Sinh đi đến chào hỏi đàng hoàng: “Xin hỏi hai vị, đây là nơi nào?” Đây chỉ là hỏi cho có lệ, ở trên bảng lớn phía cổng đã để rõ ràng dòng chữ: “Tâm Hỏa Miếu”.
“Đây là Tâm Hỏa Miếu, người đến hữu duyên, thí chủ có muốn vào bên trong.”
Nghiệt Sinh nhướng mày một chút, nhưng hắn vẫn quyết định bước vào, đây không còn là lựa chọn mà là bắt buộc.
Hắn trong lòng cũng có nghi ngờ, rằng nơi này có khi nào là ảo cảnh, tại sao đang trong hang động, đi dần lại trở thành một ngôi miếu?
Mà cái đường hang động lúc nãy, nhưng đám sương mù dày đặc, đã hoàn toàn biến mất.
“Các hạ còn đợi gì nữa?”
Nghiệt Sinh bước vào, kiến trúc bên trong uy ngoa, ngôi miếu thật sự hoành tráng.
Bên trong không có quá nhiều người, đoán chừng nhìn thoáng qua cũng chỉ khoảng tầm hai mươi người đang sinh hoạt.
Bỗng một người bước đến chỗ của Nghiệt Sinh, y mang theo khuôn mặt niềm nở, thái độ vô cùng tốt: “Các hạ là khách, xin còn vào bên trong nghỉ ngơi.”
Nghiệt Sinh lướt nhìn tất cả, cái cảm giác mơ hồ làm hắn thật khó chịu.
Nhưng hắn không cản bước được đôi chân của mình, cứ thế hắn bước đi vào bên trong một gian phòng nhỏ rồi nghỉ ngơi ở đó.
Ngôi miếu có một cái chuông lớn nằm ở chính giữa.
Mãi nghỉ ngơi, Nghiệt Sinh chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Sáng ngày hôm sau, tiếng chuông vang lên, Nghiệt Sinh bật người dậy, hắn cảm thấy bản thân phải đi đến đại điện.
Mặc dù chưa bao giờ đi, nhưng Nghiệt Sinh bước chân rất rõ ràng và dứt khoát, hắn hòa theo dòng người, lúc này số lượng người trong miếu đã đông hơn rất nhiều, chắc cũng phải tầm một trăm.
Tất cả đi vào bên trong một đại điện lớn rồi ngồi xếp bằng lại, ở phía trên là một bức tượng khổng lồ với hình dáng chỉ có một đầu, nhưng phần thân lại có đến ba phần với cánh tay vươn ra, giống như mỗi phần thân đều muốn thoát ra ngoài.
Mà đặc biệt hơn trên đầu của bức tượng đó lại đang b·ốc c·háy, nhiệt lượng của nó tạo ra sức nóng mãnh liệt, khiến cho Nghiệt Sinh, người đang ngồi đấy cảm thấy cực kỳ đau rát.
“Cung kính Thánh Thân.”
Toàn bộ người đang ngồi đồng thanh hô lên, hiển nhiên bên trong có cả giọng của Nghiệt Sinh.
Mà Thánh Thân ở đây chính là một lão già tay đang chống gậy, đầu hói toàn bộ, dáng lưng gù, khoác trên người một bộ đồ vàng ươm.
Lão ta bước gần về phía của bức tượng, cúi người quỳ bái sau đó quay lưng lại rồi đọc lấy một đoạn kinh văn với những kí tự không thể hiểu lấy, nhưng lại làm cho Nghiệt Sinh có cảm giác bản thân như đang bị ngọn lửa trên kia thiêu đốt nhiều hơn.
Lão thánh thân đọc bài kéo dài đến hơn nửa tiếng, lúc này trong lòng của Nghiệt Sinh tự sản sinh ra một cảm giác sùng bái đối với bức tượng khổng lồ kia.
Nghiệt Sinh cùng đoàn người rời khỏi, bỗng lão thánh thân đi lại đến chỗ của hắn.
“Ngươi là đệ tử mới, nhất định phải bảo vệ Tâm Hỏa, hiểu không?”
Nghiệt Sinh lúc này gật đầu, nghiêm nghị nói: “Đệ tử tuân mệnh, chỉ cần đệ tử cần một hơi tàn, vẫn sẽ bảo vệ Tâm Hỏa.”
Tâm Hỏa hiển nhiên chính là bức tượng kia, mà hắn cũng không biết từ lúc nào đã trở thành đệ tử nơi này.
Nói xong, Nghiệt Sinh đi ra ngoài, hắn tự đi xuống lấy ra một cây chổi rồi bắt đầu dọn dẹp lau chùi khắp nơi.
Cứ thế cho đến ngày hôm sau, Nghiệt Sinh đã hoàn toàn xem bản thân là đệ tử của ngôi miếu này.
Hắn vẫn giữ được trí nhớ cũ, vẫn biết nơi này có nhiều điều kỳ lạ, chỉ là mỗi lần được Hỏa Tâm thanh tẩy, hắn cảm giác bản thân không thể chống cự được cám dỗ này.
“Này Nghiệt Sinh, ngươi có muốn cùng ta trộm chút đồ ăn của Thánh Thân.” Người nói cũng là một đệ tử ở đây.
Nghiệt Sinh nghe vậy khó chịu, miệng nói: “Ăn trộm đồ? Ta không làm.”
“Nhưng sẽ không có người biết đâu, chúng ta không làm thì phí lắm.”
Nghiệt Sinh lắc đầu, quả quyết nói: “Ta đây ghét nhất thể loại vô sỉ kiểu đấy.”
Nghiệt Sinh nói xong câu này thì nhớ lại khoảng thời gian từ khi mà hắn gặp Trữ Dục lúc trước, trong người xuất hiện tâm trạng cực kỳ bực tức, hắn ghét viêc bản thân lại sống vô sỉ, bẩn thỉu và khốn nạn như vậy.
“Tất cả đều là tại ta bị nhiễm từ Trữ Dục, người sư phụ này về sau nhất định phải tránh xa ra một chút.”
Nghiệt Sinh tự trấn an chính bản thân mình rồi lại bắt đầu công việc như hàng ngày.
Ở một nơi cách xa so với Tâm Hỏa Miếu, một đoàn người khoảng hơn một trăm đang đứng trên một ngọn núi được dựng lên bởi xương sọ.
Mà đang có một người đang dần bước lên trên ngọn núi đó, hắn ta cũng có ngoại hình tương tự Nghiệt Sinh.
“Nghiệt Sinh, ngươi đã g·iết đủ một ngàn người chưa?”
Nghiệt Sinh từ trong người nghe vậy liếc nhìn lên, tròng mắt phát ra tử khí nồng nặc.
“Hắn đã đủ, thậm chí đã vượt chỉ tiêu được giao.” Một lão già với dáng lưng thẳng tấp, thân hình như một khúc xương di động, mái tóc bạc chải năm năm sang hai bên nói.
“Minh Chủ, người có phải hay không thiên vị cho hắn?”
Minh chủ nghe vậy lườm một cái, tên vừa nói đổ hết mồ hôi hột, từ trong bụng của y mọc ra hai bàn tay rồi xé toạc cả người y ra.
“Minh chủ, bớt giận.” Một kẻ khác rắn giọng nói.
Nghiệt Sinh từ nãy đến giờ vẫn giữ thái độ im lặng, cảm giác như những chuyện kinh tởm vừa rồi không hề mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Quay trở lại Tâm Hỏa Miếu.
Một ngày bình thường lại cứ thế trải qua, cho đến khi Nghiệt Sinh cảm nhận ra được điều kỳ lạ.
Những khoảng kí ức khi xưa lại trở về, nhưng hắn cảm giác rằng kí ức đó chỉ là bản thân lưu trữ chứ không phải thật của bản thân, dường như kí ức của hắn chỉ kéo dài đến trước khi gặp Trữ Dục.
“Là sao? Rốt cuộc là chuyện gì?” Nghiệt Sinh hét lên rồi chạy về đại điện, hắn quỳ gối trước Tâm Hỏa.
Lúc này Tâm Hỏa phát sáng chói lóa, từ Tâm Hỏa, một thân ảnh từ từ bước xuống, thân ảnh này có hình dáng lại y hệt Nghiệt Sinh.
“Người, người là hiện thân của Tâm Hỏa.” Nghiệt Sinh vội vã hỏi, trong mắt của hắn phát sáng, cảm giác sùng bái hoàn toàn lấn át.
“Đúng vậy, ta chính là Tâm Hỏa.”
“Ngài có thể nào giúp ta được không? Ta không hiểu sao cứ có cảm giác bản thân thiếu mất một thứ gì đó? Như việc ta không còn là chính ta.”
“Ta hiểu, hãy luyện tập kỹ lưỡng, đến ba tháng sau, sẽ có một người y hệt đến đây muốn c·ướp lấy ta, hãy g·iết lấy hắn, rồi ngươi sẽ tìm lại được chính bản thân mình.”
Nói xong, người mang theo hình dáng của Nghiệt Sinh này lại quay về Tâm Hỏa.
Chỉ có Nghiệt Sinh vẫn còn ngẩn người ở đó, hắn vừa được Tâm Hỏa chỉ lối, vừa được thần linh chỉ lối.
Về đến gian phòng, hắn điên cuồng tu luyện, nhưng lần này hắn mới phát hiện vấn đề, mọi môn võ kỹ, công pháp đều có thể dùng bình thường, trừ Tinh Thần Biến là không thể vận dụng được, và ngoài ra Dạ Thú Thức cũng không thể dùng.
Điều này làm Nghiệt Sinh cảm thấy quái lạ, Tinh Thần Biến thì có thể tạm thời cho qua, nhưng tại sao Dạ Thú Thức lại không thể dùng được? Đây là thức đầu tiên trong Tam Ý Thế Quyền mà hắn vốn đã thành thục từ rất lâu rồi mà.
Nhưng Nghiệt Sinh rất nhanh mặc kệ đều này, hắn cho rằng chỉ cần dùng được Hình Tướng Thức thì Dạ Thú Thức có hay không cũng không còn quan trọng.
Hình Tướng mạnh hơn Dạ Thú.
Mà Hình Tướng lại yếu hơn Sát Ma.