Cứ vậy ba tháng trôi qua, một hồi chuông báo động vang lên.
Nghiệt Sinh bên trong Tâm Hỏa Miếu đứng thẳng người dậy, ánh mắt phát ra chiến ý, ngày hôm nay, hắn quyết tâm nhất định phải giành lại bản ngã của bản thân, khiến hắn trở thành hắn chân chính.
Hắn chạy ra đến bên ngoài, nhưng lúc này hắn cố gắng nói chuyện với ai cũng đều không thể, khuôn mặt của những đồng môn trong Tâm Hỏa Miếu đều giận dữ nhìn về phía trước, ánh mắt uất hận đến cùng cực, cho dù là Thánh Thân.
Mà lúc này từ cổng của Tâm Hỏa Miếu, hơn một trăm tên mặc trang phục màu đen xuất hiện.
Nhìn thấy bọn chúng, đám đồng môn Tâm Hỏa Miếu như phát điên lên, hai bên lao thẳng vào nhau mà chiến trận, nhưng lạ thay, tất cả đều biến thành những luồng khí đánh nhau chứ không phải là ở dạng thân thể.
Dù kì lạ là thế, ánh mắt của Nghiệt Sinh vẫn chỉ dán vào mỗi một chỗ.
Ở cổng lớn của Tâm Hỏa Miếu, một người mang hình dáng y hệt Nghiệt Sinh xuất hiện.
Cả hai chăm chú nhìn nhau, nhưng ánh mắt hiển nhiên là bất thiện.
Hình dáng giống hệt, nhưng khí thái lại tạo cảm giác khác biệt cực kỳ.
Nghiệt Sinh bên trong Tâm Hỏa Miếu tạo cảm giác chính trực, chiến ý phát ra dữ dội.
Còn Nghiệt Sinh đang ở cổng lại tạo ra cảm giác tàn bạo, sát ý phát ra khiến người kề cạnh sợ hãi.
Để dễ dàng miêu tả, xin gọi Nghiệt Sinh bên trong miếu hiện tại là Nghiệt Sinh Thiện, còn kẻ kia xin gọi là Nghiệt Sinh Ác.
“Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại mang hình dáng của ta?” Nghiệt Sinh Thiện rắn giọng nói, ánh mắt phát ra chiến quang.
“Kẻ nào? Câu đó ta hỏi ngươi mới đúng.” Nghiệt Sinh ác cười giương một bên miệng đáp.
Nghiệt Sinh Thiện đang muốn nói gì đó thì Nghiệt Sinh Ác đã tiến lên.
(Nghiệt Sinh Thiện có hình dáng của Nghiệt Sinh Ác, Nghiệt Sinh Ác y hệt Nghiệt Sinh Thiện, Nghiệt Sinh Thiện đánh nhau với Nghiệt Sinh Ác để xem ai là Nghiệt Sinh thật, Nghiệt Sinh thật thì lại bao gồm cả Nghiệt Sinh Ác và Nghiệt Sinh Thiện, Ác Ác Thiện Thiện vẫn là Nghiệt Sinh) Mình đùa á, lú chưa, muahaha.
Cả Nghiệt Sinh Thiện và Nghiệt Sinh Ác đều thi triển cùng lúc Hỏa Thể Hóa Pháp, ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm lên cả hai.
Đấm đối đấm, trận chiến bắt đầu.
Cả hai đều mang lực lượng tương ứng với nhau, nhẫn trữ vật, Lục Quang, tất cả đều không dùng được nên trận chiến chỉ đơn giản là đấm đối đấm và đá đối đá.
Tuy lúc đầu nhìn vào cảm giác hai bên đánh nhau như một phiên bản in ra.
Nhưng từ từ, khác biệt bắt đầu biểu thị rõ ràng.
Nghiệt Sinh Thiện tung đòn uy lực, nhưng lối đánh lại rất quy củ, có tiến có lùi đàng hoàng.
Nghiệt Sinh Ác tung đòn hiểm ác, lối đánh tàn độc, luôn chỉ chằm chằm nhắm vào chỗ hiểm.
Cả hai giao chiến giằng co, lợi thế chẳng thực sự rơi vào bên nào.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trận chiến bắt đầu chuyển sang một giai đoạn mới.
Nghiệt Sinh Thiện nhảy bật về sau, trên người của hắn hiện lên thân ảnh của một vị chiến tướng hùng mạnh, chiến ý từ người hắn phát ra dữ dội, đôi mắt như muốn phát ra hỏa diệm của sự khao khát chiến đấu.
Nghiệt Sinh Ác mỉm cười một bên, bỗng nụ cười ấy lớn dần cho đến khi hắn cười ha hả.
“Có gì đáng cười?” Nghiệt Sinh Thiện lên tiếng nói, giọng điệu khó chịu khi thấy người có thân thể của mình lại cười kiểu đó.
“Cười, bởi vì chắc ngươi cũng biết, Hình Tướng thua Sát Ma.” Nghiệt Sinh Ác nói xong thì sát ý bao trùm dâng lên, tạo nên một màu đen tà ác, lớp màu đen ấy tạo nên một thân ảnh hình thù như một ác ma đích thực.
Nghiệt Sinh Thiện thấy thế hiển nhiên bất ngờ, nhưng chiến ý của hắn phát ra càng thêm dữ dội.
Cả hai bắt đầu cuộc chiến, Nghiệt Sinh Thiện là người lao lên trước.
“Hình Tướng Thức, Bạo.” Hắn hét lên, chiến tướng trên đầu vung tay, chiến ý hóa thành một cơn uy chấn đẩy về chỗ của Nghiệt Sinh Ác.
“Sát Ma Thức, Diệt.” Giọng của Nghiệt Sinh Ác cất lên, thân ảnh ác ma trên đầu của hắn, vung ra bàn tay kinh tởm, sát ý lúc này tập trung tạo thành hình dáng như một thanh đao chém tới.
Hai bên v·a c·hạm vào nhau tạo nên xung kích dữ dội, nhưng Sát Ma Thức lại dần có lợi thế hơn, uy chấn đẩy Nghiệt Sinh Thiệt văng về sau.
Đến lúc hắn ta lấy lại được tầm nhìn thì đã không nhìn thấy Nghiệt Sinh Ác ở đâu.
“Nhìn gì vậy.” Giọng của Nghiệt Sinh Ác vang lên bên tai.
Nghiệt Sinh Thiện quay đầu lại, bàn tay của Nghiệt Sinh Ác tiến lên nhắm thẳng vào phần bụng.
“Phốc.” Vết máu bắn ra.
“Ồ, nhanh đấy!” Nghiệt Sinh Ác nói, bàn tay của y chỉ mới làm xước được phần bên ngoài thân của Nghiệt Sinh Thiện, bởi bàn tay đã bị hắn ta nắm chặt.
“Hình Tướng Thức, Chiến.” Nghiệt Sinh Thiện nhẹ giọng nói, hắn kéo tay của đối phương lên, một đấm nhắm thẳng vào ngực khiến cho gã bay thẳng về sau.
Nghiệt Sinh Thiện nhấc chân tính xông lên nhưng phải khựng lại.
Bởi Nghiệt Sinh Ác lúc này cũng đã thi triển chiêu thức, ác ma trên người của gã dung nhập hoàn toàn vào thân thể.
“Sát Ma Thức, Nhập.”
Nghiệt Sinh Thiện, Nghiệt Sinh Ác, một bên chiến tướng, một bên ác ma.
Còn những người kia lúc này chỉ còn là những làn khói liên tục đánh vào nhau, cả địa hình nơi này cũng bắt đầu thay đổi, dần trở nên mờ ảo không có thực.
“Sao thế? Sợ ư?” Nghiệt Sinh Ác khiêu khích.
“Sợ! Ta chỉ thấy sôi sục mà thôi.” Nghiệt Sinh ánh mắt sắc lẹm, trên người phát ra khí tức chiến ý cực kỳ dũng mãnh.
Hắn nói tiếp: “Hình Tướng Thức thua Sát Ma Thức ư? Đó chỉ là những gì mà ngươi nghĩ, chỉ cần ta là chiến tướng, ác ma ắt nằm trên lưỡi kiếm.”
Dứt câu, Nghiệt Sinh Thiện trực diện xông lên.
“Chiến tướng diệt ác ma! Đó chỉ là những tiểu ma mà thôi.”
Cả hai lao lên đối đấm, lúc này cả hai đều được cường hóa sức mạnh lên một tầm cao mới.
Trận chiến lại cứ vậy chuyển sang hồi ác liệt, Nghiệt Sinh Thiện đấm được một đấm thì Nghiệt Sinh Ác cũng đấm được một đấm.
Cho đến nửa tiếng đồng hồ sau, cả hai lúc này đều đang tơi tả mà đứng lui xa nhau ra, nếu nhìn kỹ có thể thấy Nghiệt Sinh Thiện đang b·ị t·hương nhiều hơn một phần.
Quan trọng hơn, lúc này cả hai bọn chúng đều đã nhận ra, đối phương không phải là giả, mà bản thân cũng không phải là thật.
Nghiệt Sinh Thiện ngước đầu lên rồi nói: “Ngươi và ta vốn là một, nhưng ta muốn chiến thắng, ta không muốn trở thành một người như ngươi, độc ác, tàn nhẫn, ra tay sát phạt quá nặng nề.”
Nghiệt Sinh Ác đáp trả: “Ta độc ác, tàn nhẫn nhưng lại có được sự quyết đoán cần có, ngươi thiện chí, quy củ, nhưng lại quá dễ mềm lòng, nhu nhược, ta và ngươi đều có những mặt tốt và xấu khác nhau, suy cho cùng cũng chỉ là khát vọng muốn được chiếm hữu mà thôi.”
Câu nói này của Nghiệt Sinh Ác làm cho Nghiệt Sinh Thiện phân tâm đôi chút, và điều này chính là điểm c·hết, chiến ý của hắn yếu lại hẳn.
Nghiệt Sinh Ác giương miệng cười, hắn lao lên, tốc độ cực nhanh.
Tưởng chừng thắng lợi đã đến thì chiến ý của Nghiệt Sinh Thiện lại lần nữa bừng lên dữ dội lần nữa.
Nghiệt Sinh Ác khựng người lại, nhưng Nghiệt Sinh Thiện không cho gã cơ hội, hắn ta phóng lên, sức mạnh nén chặt vào tay.
Nghiệt Sinh Ác đỡ lấy nắm đấm đầu tiên nhưng phải lùi lại mấy bước về sau.
Nghiệt Sinh Thiện muốn vung tiếp nắm đấm tay kia thì đối phương dùng tay đấm thẳng vào thành bụng bên trái.
“Nhanh đấy, nhưng ngươi quên phòng thủ mất rồi.” Nghiệt Sinh Ác cười nói.
“Vậy sao!”