Nghiệt Sinh Thiện lúc này mặc kệ cho thành bụng đang bị bàn tay của Nghiệt Sinh Ác đâm sâu vào, hắn gào lên rồi tung liên hoàn đấm vào mặt của Nghiệt Sinh Ác.
Trận chiến của hai người sẽ được quyết định bằng việc ai sống sót trước hơn.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc chiến thắng sắp thuộc về Nghiệt Sinh Thiện.
Cả hai đều dừng lại và đứng cách nhau một mét, mắt hướng về cùng một chỗ.
Từ chỗ đó, một Nghiệt Sinh khác đi đến, miệng cười tươi rối, ánh mắt khoái trí.
“Ngươi là ai?” Nghiệt Sinh Thiện rống lên, mặt đỏ như màu máu, hắn đã cố gắng như thế nhưng cuối cùng hy vọng lại dập tắt, hắn hiển nhiên cũng biết câu trả lời cho câu hỏi của chính mình.
Nghiệt Sinh Ác không biểu lộ sự tức giận, gã ngước mặt lên, sự không cam tâm được khắc lên rõ ràng.
“Hình Tướng, Sát Ma, nhưng hai người lại quên rằng còn Dạ Thú.” Nghiệt Sinh mới đến nói.
Ba phút sau, hắn nhanh chóng kết liễu hai tên Nghiệt Sinh kia, Nghiệt Sinh Ác thì chấp nhận b·ị đ·ánh bại, chỉ có Nghiệt Sinh Thiện là điên cuồng chống trả đến cùng.
Hai phần Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh bại liền hóa thành hai dòng chảy linh hồn với màu sắc khác nhau dung nhập vào Nghiệt Sinh thắng trận.
Nếu Nghiệt Sinh Thiện là phiên bản chính trực, quy củ, cố gắng với sức mạnh của chiến ý, đây chính là phẩm chất đã xuất hiện của Nghiệt Sinh khi mà hắn được ra đời và cho đến khi gặp Trữ Dục.
Nghiệt Sinh Ác là phiên bản tàn bạo, quyết đoán với sức mạnh của sát ý, phần tính cách này xuất hiện sau khi hắn trải qua quá nhiều sự t·ra t·ấn, những trận chiến sinh tử, những thù hận tận cùng.
Còn phiên bản chính thắng chính là phiên bản thường thấy nhất, tùy tiện, vô sỉ, thích gì làm nấy, gắn liền với tính cách này chính là Dạ Thú thức.
Hắn cũng chính là kẻ g·iả m·ạo hiện thân của Hỏa Tâm lần trước tiếp xúc với Nghiệt Sinh Thiện.
Lấy lại được bản ngã linh hồn, Nghiệt Sinh cảm thấy thoải mái hơn hẳn, hắn mới là người chiến thắng.
Nhưng lúc này thế giới có biến động.
“Ngươi… sao lại... bảo hộ Hỏa Tâm.” Những lời oán thán của những kẻ thuộc Hỏa Tâm Miếu vang lên.
Bên cạnh đó không thiếu những lời oán thoán của những kẻ muốn c·ướp đoạt Hỏa Tâm: “Hỏa Tâm là của chúng ta… sao ngươi dám…”
Nghiệt Sinh mỉm cười.
Thế giới này là một thế giới linh hồn, tất cả những gì ở đây chỉ đều là dục vọng, ham muốn, hận thù vẫn còn vương vấn không nguôi.
Những đệ tử của Hỏa Tâm Miếu thì không phải muốn bảo vệ Hỏa Tâm, mà là muốn tiếp tục chiếm đoạt nó cho bản thân sử dụng.
Những k·ẻ c·ướp đoạt thì rất rõ ràng, bọn chúng thèm muốn Hỏa Tâm đến điên cuồng.
Đến khi Nghiệt Sinh đặt chân vào đây, linh hồn của hắn đã bị phân cách bởi những thứ trên.
Những tên thuộc Hỏa Tâm Miếu thì chọn Nghiệt Sinh chính trực, quy củ.
Những t·ên c·ướp đoạt thì chọn Nghiệt Sinh tàn bạo, ác bá.
Nhưng vẫn còn một thứ có quyền lựa chọn.
Chính là bản thân Hỏa Tâm.
“Ta có thể khiến cho tâm trí con người cảm thấy hạnh phúc hay đau đớn, nhưng muốn giải trừ những dục vọng, khát khao là không thể nào, ngươi hãy mau giúp ta giải trừ hết bọn chúng.”
Giọng nói trong trẻo không phân nam nữ vang lên, hiển nhiên đây chính là giọng của Hỏa Tâm.
“Nhưng? Tại sao ta phải giúp ngươi?” Nghiệt Sinh trên miệng có ý cười rồi nói.
“Ngươi dám lừa ta!” Hỏa Tâm thét lên oán giận.
Lúc này Nghiệt Sinh cảm nhận được bản thân đau đớn, từng sợi linh hồn đều đang bị thiêu đốt. Nhưng hắn vẫn còn trụ được.
Tinh Thần biến, thứ đã khiến cho linh hồn của Nghiệt Sinh cực kỳ mạnh mẽ, huống chi là hắn đã hấp thụ tia thần hồn của Trữ Dục lần trước.
Hỏa Tâm bất ngờ trước khả năng chống chịu của Nghiệt Sinh, nhưng bất ngờ cũng chỉ là bất ngờ, nó tự tin Nghiệt Sinh chỉ là sống dai hơn một chút, trước sức mạnh của nó thì hắn cũng chả là gì.
Nghiệt Sinh cười tự tin, hắn nếu từ đầu không có kế hoạch thì sẽ không thực hiện việc này.
“Hỏa Tâm, các ngươi nghĩ lại đi, nếu không phải vì nó các ngươi đâu ra nông nỗi như này.” Nghiệt Sinh hét lớn, hắn không phải nói chuyện với Hỏa Tâm, mà chính là những oan hồn ở đây.
Hắn tiếp tục: “Hôm nay ta sẽ thay mặt các ngươi chiếm đoạt nó, hãy giúp ta một tay.”
Lời hô hào của Nghiệt Sinh nhanh chóng có tác dụng, hàng trăm oan hồn bay lên nhắm thẳng vào Hỏa Tâm ở trên đó.
Hỏa Tâm phát ra năng lượng, một vòng lửa phát ra.
“Gra….” Tiếng đau đớn của những linh hồn phát ra.
Nhưng nhiêu đó là chưa đủ, nếu Hỏa Tâm sớm tiêu diệt được thì những linh hồn trên đã không tồn tại từ đầu.
Nghiệt Sinh nhanh nhảy bay lên, một tay đưa đến gần Hỏa Tâm.
“Muốn c·hết.” Kèm theo lời nói, Hỏa Tâm phát ra hàng trăm vòng lửa cùng lúc.
Nghiệt Sinh cùng những oan hồn bị đẩy lùi về sau.
Hỏa Tâm chưa dừng lại.
Lúc này toàn bộ không gian xung quanh đều b·ốc c·háy, mặt đất, không khí, tất cả đều bị một ngọn lửa màu cam bao phủ.
Mà chỗ cháy nhiều nhất chính là Nghiệt Sinh.
Ngọn lửa lần này có tác dụng, Nghiệt Sinh cảm thấy linh hồn của mình đang yếu dần, chỉ cần thêm mười phút bị thiêu đốt thế này thì linh hồn của hắn nhất định sẽ vỡ tan, thứ còn lại cũng chỉ là dục vọng rồi hòa thành một trong những oan hồn vương vấn nơi đây.
Bỗng cả thân của hắn phát sáng, ánh sáng xanh dương mạnh mẽ, đây chính là năng lượng của Tinh Thần biến.
“Hỏa Tâm, các ngươi không phải chỉ là muốn có nó sao? Trở thành v·ũ k·hí của ta, ta giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện.” Nghiệt Sinh rống lên mạnh mẽ.
Lúc này hàng trăm oan hồn bay lại chỗ của Nghiệt Sinh, tất cả dồn nén vào trước mặt của hắn.
Một thanh thương màu xám hình thành, chiều dài của nó phải cao đến mười mét, kích thước phải gấp mười lần Nghiệt Sinh, hình dáng của nó xấu xí, mỗi một phần đều sần sùi ghê tởm, đặc biệt là đầu thương với hình dáng như hằng trăm gai nhỏ mọc ra, mỗi một cái gai ấy lại chất chứa oán hận của một oan hồn.
Nghiệt Sinh cầm lấy mũi thương, một đường quét ngang, những ngọn lửa trên đường của hắn đều bị đẩy đi.
Cứ thế hắn nhảy rất nhanh đến chỗ của Hỏa Tâm.
“Tên khốn!” Hỏa Tâm quát lên.
Nhưng Nghiệt Sinh nào có dừng lại, mũi thương của hắn mạnh mẽ đâm thẳng vào chính Hỏa Tâm.
“Haaaa.” Hỏa Tâm đau đớn thét lên.
Nhưng sự gào lên của nó chuyển sang giọng cười: “Ngươi nghĩ rằng nhiêu đây đã có thể đánh bại ta? Nói cho ngươi biết ta đây là ngọn lửa sinh ra từ linh hồn, bất diệt trước mọi thứ.”
Giọng cười của nó nhanh chóng khép lại, bởi vì nụ cười của Nghiệt Sinh, nụ cười khiến cho nó, một món bảo vật sai khiến biết bao người cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Ta đây chưa hề có ý muốn tiêu diệt người.”
Nghiệt Sinh đưa tay chạm vào Hỏa Tâm.
“Tinh Thần Biến.” Giọng của hắn vang lên.
Lúc này Hỏa Tâm mới nhận ra vấn đề, sức mạnh của nó vậy mà đang bị thôn phệ dần, còn Nghiệt Sinh thì lại không thể giấu được nụ cười, hắn đoán thành công, bản chất của Hỏa Tâm cũng chính là ngọn lửa linh hồn, mà như vậy thì hắn đã có Tinh Thần Biến.
“Muốn thôn phệ ta! Tiểu tử nhà ngươi thử xem bản thân có còn sống được không cái đi.” Hỏa Tâm rống giận.
Lúc này bàn tay của Nghiệt Sinh b·ốc c·háy dần, khuôn mặt của hắn đau đớn cực điểm, Hỏa Tâm vẫn bị Tinh Thần Biến thôn phệ dần dần, nhưng mà năng lượng của nó đi vào càng nhiều thì bản thân hắn càng cảm thấy đau đớn, giống như mọi tế bào đang bị đốt cháy.