Thanh thương linh hồn của Nghiệt Sinh ghim chặt vào Hỏa Tâm, nhưng mà bản thân nó cũng đang yếu lại, hiển nhiên khi thanh thương mất hết sức mạnh thì Hỏa Tâm sẽ thoát ra được.
Thời gian thanh thương vẫn còn sức mạnh chính là khoảng thời gian cho Nghiệt Sinh thôn phệ.
“Đau đớn quá rồi sao nhóc con! Thả ta ra! Ta cho ngươi một con đường sống!”
Nghiệt Sinh nén đau đớn trên khuôn mặt, hắn nghiến chặt răng khiến cho khuôn mặt nhăn nheo méo mó.
“Ngươi có biết tại sao ta lại có ba nhân cách linh hồn không?” Nghiệt Sinh gượng đau nói.
Hỏa Tâm nghe vậy nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao?”
“Tại vì ta bị điên!” Nghiệt Sinh rống lên nói.
Bàn tay của hắn đặt sâu vào Hỏa Tâm, tốc độ thôn phệ gia tăng lên gấp hai lần.
Sự đau đớn khiến khuôn mặt của Nghiệt Sinh nhăn như khỉ ăn ớt, nhưng hắn không bỏ cuộc.
“Thằng khốn!” Đây chính là hai từ duy nhất mà Hỏa Tâm thốt lên được.
Năm phút sau, Nghiệt Sinh ngã gục xuống, Hỏa Tâm đã bị hắn thôn phệ hoàn toàn.
“Chủ nhân chó, chó chủ nhân, mau tỉnh dậy đi.” Lục Quang hoảng hốt thúc giục Nghiệt Sinh.
Hắn đã ngất đi được một tiếng đồng hồ, cũng may, cuối cùng hắn cũng mở mắt.
Mơ hồ nhìn thấy Lục Quang, Nghiệt Sinh mơ màng cười lên nói: “Ta chiến thắng. ta chiến thắng rồi.”
“Thắng con mẹ gì? Mau chạy đi, sương mù này quá nguy hiểm.”
“Sương mù? Không phải nó đã biến mất sao?” Nghe thấy giọng gấp gáp của Lục Quang, Nghiệt Sinh tỉnh táo lại hẳn, hắn cứ nghĩ sương mù là do Hỏa Tâm tạo nên.
Mặc dù tinh thần vẫn chưa ổn định nhưng Nghiệt Sinh vẫn gượng đứng dậy.
“Nguy hiểm chỗ nào?” Nghiệt Sinh nghiêm túc nói.
“Làn sương này là đến từ một sinh vật.”
“Sinh vật? Không phải ngươi lúc nãy nói không cảm nhận được sự tồn tại của sinh vật sống nào sao?”
Lục Quang trầm giọng lại: “Bởi vì nó là một dạng tồn tại theo cách khác.”
Nghiệt Sinh khó hiểu hỏi, mà Lục Quang cũng nghiêm túc trả lời.
Thế giới này luôn luôn tiến hóa theo những chiều hướng khác nhau, đặc biệt là từ khi linh khí xuất hiện.
Từ xa xưa, có một nguyên tắc bất di bất dịch, bất cứ dạng sống nào cũng phải tồn tại hai phần, thứ nhất chính là thân thể, thứ hai chính là linh hồn.
Nhưng qua biết bao nhiêu thời gian, một vài dạng sống mới xuất hiện, và ở đây, thứ mà Nghiệt Sinh hôm nay phải đối mặt chính là dạng sống mới đó.
“Ngươi nói là có dạng sống chỉ là linh hồn tồn tại thôi sao? Thế chẳng khác gì là ma?”
“Không phải, linh hồn này không giống với linh hồn của ngươi, nó là một dạng khác của linh hồn, có thể tồn tại bên ngoài.”
Nghiệt Sinh ngẫm lại, trong lòng có chút khó hiểu: “Thế tóm lại là nó nguy hiểm chỗ nào?”
“Nó mạnh! Mạnh đến nổi chỉ cần một đấm thôi cũng có thể g·iết ngươi.”
Nghiệt Sinh nuốt một ngụm nước bọt vào, hắn ta còn đang tính thử dùng Tinh Thần Biến khi vừa nghe tin nó là linh hồn, nhưng cái suy tính này bỏ qua sau khi nghe mấy lời hù dọa của Lục Quang.
“Vậy ngươi tại sao lại biết nó?”
“Khi ngươi ngất xỉu lúc nãy, nó vừa mới hiện ra.”
“Hiện ra? Nó không để ý đến chúng ta sao?”
“Không phải, có lẽ nó đang ngủ, việc di chuyển chỉ là trong vô thức thôi.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Làm sao ai biết làm sao? Nếu ta và ngươi không thoát ra khỏi đây sớm thì lúc nó thức giấc chỉ có đường c·hết mà thôi.”
Cứ vậy, Nghiệt Sinh và Lục Quang cố gắng đi tìm lối ra bên ngoài.
Nhưng đã ba tháng trôi qua, cái kết của cả hai chỉ là vô vọng, trong thời gian này, Nghiệt Sinh cũng đã nhìn thấy được thứ mà Lục Quang nói đến.
Nó có hình dáng giống như một con đại điểu, màu lông xanh lục, kích thước chỉ bằng một nửa Nghiệt Sinh, ánh mắt nhắm chặt như đang ngủ, trên miệng của nó có hai chòm râu dài còn hơn thân người.
Nghiệt Sinh hiển nhiên không dám động vào nó, hắn có Tinh Thần biến, có thể cảm nhận được sinh vật này có sức mạnh linh hồn gấp hàng ngàn lần của nó.
Mà sương mù chính là do nó thở ra khi đang ngủ say.
Ba tháng bất lực, lúc này Nghiệt Sinh cũng đã nghĩ ra một ý tưởng táo bạo, đằng nào cũng không có đường thoát, thì hắn mặc kệ, quyết tâm đột phá cảnh giới trước, hắn cho rằng khi thực lực gia tăng thì sẽ có nhiều hy vọng hơn.
Nghiệt Sinh ngồi xuống xếp bằng, Lục Quang hóa về dạng thường để hộ pháp, canh giữ hộ lúc mà hắn đang tập trung đột phá.
Hạt Nguyên cảnh, Khối Nguyên cảnh, mục tiêu tiếp theo của Nghiệt Sinh lúc này chính là Động Nguyên cảnh.
Lần trước mộc nguyên tố đã đáp ứng đủ yêu cầu, hỏa nguyên tố thì bây giờ hắn đã có Hỏa Tâm.
Dùng Hỏa Tâm đột phá, hắn tự tin phẩm chất Động Nguyên cảnh của bản thân sẽ không thể thấp được.
“Lục Quang, chỉ cần cái con chim ma kia có động tĩnh gì thì ngươi nhất định phải hú lên cho ta biết nghe chưa?”
“Được rồi, yên tâm, nó thức giấc thì ta sẽ đập ngươi dậy để biết bản thân đ·ã c·hết thế nào.”
Nghiệt Sinh gật đầu rồi bắt đầu nhập tâm, nguyên lực thân thể vận chuyển.
Bên trong thực tâm của hắn, khối nguyên tố bỗng có biến động.
Khối nguyên tố có màu xanh lục trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy một măng tre nhỏ màu vàng.
“Kết.” Nghiệt Sinh hét lên.
Lúc này năng lượng Hỏa Tâm mà hắn thôn phệ được xuất hiện, nó đốt cháy khối nguyên tố, nhiệm vụ giống như là một mồi dẫn.
Mười phút sau, Hỏa Tâm mới dừng lại, nó vừa thiêu đốt vừa dung nhập nên rất nhanh khối nguyên tố có biến động.
Nó phát ra ánh sáng vàng cam của Hỏa Tâm, bản thân run lên đôi chút.
Sử dụng Hỏa Tâm làm mồi dẫn, Nghiệt Sinh đã vô tình tạo nên một thứ mà người khác không có, chính là khiến khối nguyên tố liên kết cực mạnh với linh hồn.
Hắn thậm chí có thể dùng nguyên lực để trị thương cho linh hồn, hay là dùng sức mạnh linh hồn bồi bổ tạm thời cho khối nguyên tố.
Việc này lúc đầu sẽ không thể hiện được mấy, nhưng về sau sẽ khiến cho bao người kh·iếp sợ.
Quay trở lại quá trình đột phá, bước đột phá lên Động Nguyên cảnh chính là một điểm mấu chốt của quá trình tu luyện.
Và nó hiển nhiên sẽ có khác biệt.
Tâm ma.
Động Nguyên cảnh còn được xem là bước khởi đầu thực sự cho quá trình tu luyện, mà vượt qua tâm ma chính là điểm nút thắt quan trọng cho việc đi lên từ phàm nhân cho đến tiên nhân.
“Nghiệt Sinh, Nghiệt Sinh…”
Tiếng gọi thân thương làm cho Nghiệt Sinh mở mắt ra.
“Mẹ…” Nghiệt Sinh đáp lại, giọng nói hạnh phúc đến muốn khiến hắn bật khóc.
Đối mặt với hắn là một người phụ nữ, nhưng đó cũng là điểm duy nhất mà hắn nhìn thấy, bởi thân ảnh của người này mờ ảo nhưng không có thật.
Mà Nghiệt Sinh lúc này mang hình dáng của một đứa trẻ bảy tuổi.
“Dậy đi con, đánh răng rửa mặt rồi còn ăn sáng nữa.”
Giọng nói cũng giống như hình dáng của đối phương, đều mơ hồ, nhưng không hiểu sao Nghiệt Sinh lại cảm thấy nó cực kỳ ấm áp.
Sự hạnh phúc đó lấn át đi lí trí của hắn, hắn quên mất luôn việc bản thân đang làm gì, quên mất mình hiện tại đã như thế nào mà hoàn toàn chấp thuận thân phận một đứa trẻ bảy tuổi.
Ngôi nhà tranh vách đá, Nghiệt Sinh chạy ra đến bên ngoài sau nhà, ở đây có hai cái lu nước lớn, hắn dùng ráo nước rồi rửa mặt.
Bỗng phía sau truyền đến một thanh âm nghiêm khắc: “Rửa mặt gì nhanh thế!”
Nghiệt Sinh quay đầu lại nhìn, người đang nói là một người đàn ông, tương tự, y cũng có ngoại hình và giọng nói mơ hồ.