“Cha à! Con nhớ lần nào cha cũng rửa mặt nhanh hơn con đấy.” Nghiệt Sinh đáp lại.
“Còn dám trả treo à!” Người đàn ông vừa nói xong thì bẻ lấy một khúc cây nhỏ rượt theo đuổi đánh Nghiệt Sinh.
Mà Nghiệt Sinh thì cũng nhanh chân chạy đi, đôi chân đứa trẻ bảy tuổi b·ị b·ắt kịp, hắn bị vạch quần ra rồi bị lấy cây tét vào mông.
Nhưng không hiểu sao những trận đòn này lại khiến hắn hạnh phúc.
Ăn phải mấy roi, Nghiệt Sinh theo bản năng của một đứa trẻ khóc lên.
Lúc này, một giọng nói rõ ràng, một hình dáng thân thuộc và hoàn chỉnh xuất hiện.
“Mày làm gì mà mới sáng sớm đã đánh cháu nội của ta rồi vậy.” Người nói không ai khác chính là Thái Bạch, ông nội của Nghiệt Sinh, người mà hắn luôn tìm kiếm.
Nhìn thấy Thái Bạch, Nghiệt Sinh dâng lên cảm xúc nức nở, cảm xúc này thật chân không giống như cảm giác hạnh phúc khi hắn nhìn vào hai người mà hắn gọi là “cha, mẹ”.
Cả nhà rất nhanh đi vào ăn cơm, Nghiệt Sinh nhanh chân bê đồ ăn giúp mẹ của hắn.
Trên bàn bày biện những món ăn rất đơn giản, chỉ có canh chua cá lóc, thịt heo rang muối cùng một đĩa rau muống xào.
“Con mời cả nhà ăn cơm.” Nghiệt Sinh hạnh phúc nói.
Cả nhà cùng nhau dùng bữa, chén của Nghiệt Sinh rất nhanh đầy ắp thức ăn, cả nhà đều gấp đồ ăn cho hắn.
Hôm nay tâm trạng tốt, Nghiệt Sinh ngốn hết bốn chén cơm.
Ăn xong thì hắn xuống phụ mẹ rửa bát.
Nhưng vừa mới rửa được một nửa thì bên ngoài truyền đến giọng nói của một cô gái: “Anh à! Ra chơi với em đi.”
Nghiệt Sinh vừa nghe giọng liền biết là ai, hắn nhìn lấy mẹ của hắn, y thấy ánh mắt ấy liền nói: “Con cứ đi đi, để mẹ rửa nốt cho.”
Nghiệt Sinh nghe vậy liền rửa tay rồi chạy ra ngoài.
Ở ngoài cổng, chẳng ai khác chính là Tiểu Tiểu, chỉ là lúc này nàng cũng chỉ mới có sáu bảy tuổi.
Mà bên cạnh Tiểu Tiểu còn có một người, chính là Liễu Thị, nàng ta hỏi: “Ông nội con có ở nhà không?”
“Dạ có ạ.”
“Hai con ở đây chơi đi, nhớ đừng chạy lung tung hay chơi gần sông nước, ta đi tìm ông của con nói chuyện.”
Nghiệt Sinh ngoan ngoãn gật đầu, thế là hắn cũng Tiểu Tiểu chơi đủ trò ở ngoài sân, nào là bán hàng rong, nào là trốn tìm năm mười mười lăm, nào là ô ăn quan.
Cứ thế cho đến hết ngày.
Nghiệt Sinh đối với việc bản thân ở ngoài thế nào ngày càng quên lãng, tâm trí của hắn chỉ là muốn sống thật tốt ở thế giới này.
Ở thế giới bên ngoài, Lục Quang có chút khó chịu, bởi Nghiệt Sinh đã nhắm mắt tu luyện đến một tháng trời.
Từ trước đến giờ nó chưa bao giờ thấy ai đột phá lâu như thế.
“Hay là mắc kẹt trong tâm ma?”
“Không, nếu mắc kẹt trong tâm ma thì đã vốn phản phệ rồi c·hết, rốt cuộc là sao đây, ngươi đừng để ta một mình đấy.”
Lục Quang tự nói chuyện với bản thân.
Ngoài thế giới kia, Nghiệt Sinh biến mất khiến cho Thi Quách nghĩ rằng hắn đ·ã c·hết.
Mà biến động diễn ra ngày càng lớn, các đại thế lực bắt đầu bất hòa, mất đi những bức tường, quyền lực của Thánh giáo ngày càng bị thu hẹp lại, lời nói và những quy tắc bọn chúng thông qua Chấp Chưởng đường ngày càng bị x·âm p·hạm.
Tà giáo bắt đầu vùng dậy, những trận chiến ác liệt ngày càng diễn ra, lúc này cũng là lúc mà các thế hệ trẻ tuổi được chú ý đến.
Trận chiến sinh ra thiên tài, mà thiên tài chính là hạt giống tương lai.
Lâm Phàm, kẻ thù lớn nhất của Nghiệt Sinh đang đứng ở trong một bìa rừng, tay của gã cầm chặt một thanh kiếm không phải Tử Lâu kiếm, dưới chân của gã là xác c·hết của ba người.
“Nghiệt Sinh, ngươi đang ở đâu? Ta thật muốn g·iết ngươi đến điên rồi.”
Bùi Lăng, người đã từng đánh bại Nghiệt Sinh ba lần, cũng là người mà Nghiệt Sinh khá kính trọng, y đang ở trong một căn phòng bế quan tu luyện.
Ở bên ngoài có hẳn hai người thị vệ canh gác.
“Bùi Lăng sư huynh ngày càng nghịch thiên rồi! Không biết lần này huynh ấy bế quan xong sẽ lại mạnh đến mức nào?”
“Đúng đó, ai mà ngờ được sư huynh đến từ Đảo Phương Nam cơ chứ.”
Liên Ngọc đã sớm rời khỏi Hoa Lưu tông và tham gia thế lực của Thánh giáo, mà mấu chốt lại chính bắt nguồn từ Nghiệt Sinh, sau khi biết được việc Nghiệt Sinh bị ép đến rời đi, nàng đã t·ranh c·hấp và quyết tâm rời bỏ tông môn này.
Điều này khiến cho Hoa Lưu tông tổn thất nghiêm trọng khi mất đi viên ngọc quý giá nhất của cả tông.
Tiểu Tiểu lúc này đã bế quan tu luyện theo lời của Liễu Thị.
Quay trở lại trong tâm ma, Nghiệt Sinh vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc giả tưởng.
Nhưng vẫn có lấy một thứ níu kéo lại ý thức của hắn, chính là nụ cười của Tiểu Tiểu.
Hắn nhớ ra rằng hắn đối với nàng còn có một chuyện nhất định phải làm.
Nhưng cứ mỗi lần muốn suy nghĩ thì cha, mẹ của hắn lại rất đúng lúc xuất hiện để làm phiền hắn.
Cho đến một hôm khi đang chơi với Tiểu Tiểu, Nghiệt Sinh mới bỗng hỏi: “Em có điều gì chưa thực hiện được không Tiểu Tiểu?”
Tiểu Tiểu vui vẻ đáp lại: “Anh sao thế? Em chỉ muốn ở bên cạnh anh chơi đùa thế này thôi?”
“Không, em có!” Nghiệt Sinh trở nên nghiêm trọng, khuôn mặt vô cảm.
Tiểu Tiểu rén ngang, miệng hơi mếu máo nói: “Anh à? Anh sao vậy?”
Nghiệt Sinh đi đến, hai tay bấu chặt vào hai vai của Tiểu Tiểu rắn giọng nói: “Em có, nhất định có chuyện, nhất định anh sẽ giúp em.”
Tiểu Tiểu òa khóc, cha, mẹ, Thái Bạch, Liễu Thị liền chạy ra sao.
“Nghiệt Sinh, mày làm gì em thế hả?”
Nghiệt Sinh sựng người, hắn liếc nhìn cả bốn người, rồi lại quay qua nhìn kỹ vào Thái Bạch: “Không phải, không phải, ngươi không phải ông ta.”
Cha của Nghiệt Sinh đi lên tát một phát “bốp” vào mặt của hắn.
“Hỗn láo, ai dạy mày ăn nói như thế? Mau đi vào nhà!”
Nghiệt Sinh đứng dậy, ý thức của hắn mơ hồ, khó chịu, nhưng rồi hắn cũng bước chân đi lại vào nhà.
Đến tối ngày hôm đó, Nghiệt Sinh vẫn sống như bình thường.
Nhưng trong lòng của hắn ngày càng có sự gào thét dữ dội, mà nó bắt nguồn từ hai ý nghĩa, một là phải giúp Tiểu Tiểu, hai là phải tìm Thái Bạch.
“Tại sao? Tại sao ta lại phải giúp Tiểu Tiểu? Tại sao ta phải tìm ông nội khi ông ấy đang ở đây?” Nghiệt Sinh càng nghĩ càng đau đầu, những mảnh kí ức mơ hồ dần hiện.
Lúc này bỗng cha và mẹ của hắn đi đến rồi ôm chằm lấy hắn.
“Con à! Đừng suy nghĩ nhiều nữa? Hãy ở đây sống với ta và mẹ của con được không?” Người đang là cha của Nghiệt Sinh nhẹ giọng nói.
Nghiệt Sinh từ từ đưa tay lên đáp lại cái ôm của hai người, những mảnh kí ức cứ tưởng sắp hồi phục lại đi vào dĩ vãng tâm hồn.
Một ngày, hai ngày, lại một tuần đi qua.
Nghiệt Sinh lúc này đã vui vẻ hơn hẳn, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ở thế giới bên ngoài, Lục Quang lo lắng không thôi, đã hai tháng trôi qua kể từ khi Nghiệt Sinh đột phá, thế nhưng tình hình lại ngày càng chuyển biến không ổn, thân thể của Nghiệt Sinh ngày càng tái nhạt, mà nguyên lực trong người của hắn ngày càng tán loạn và suy yếu.
“Chủ nhân cẩu, ngươi đừng có chuyện gì đấy? Một người luôn vui vẻ, nhây nhụa như ngươi vậy mà lại có tâm ma lớn đến như vậy sao?” Lục Quang bất ngờ cũng đúng, nếu không có việc này, Nghiệt Sinh đối với nó như một tên vô ưu, vô lo suốt ngày bay nhảy.
Chỉ là nó không biết, Nghiệt Sinh luôn giấu cảm xúc trong lòng.
Giống như chúng ta vậy.
Mong rằng độc giả hay luôn vui tươi, yêu đời và tìm được một người để có thể yên tâm mà sẽ chia.