Cho đến một ngày, Nghiệt Sinh cũng vẫn như mọi hôm chơi đùa cùng Tiểu Tiểu.
Lần này cả hai chơi trò đuổi bắt, chỉ là vừa được một chút thì Tiểu Tiểu té ngã vào một bụi cây lớn.
Nghiệt Sinh tính chạy lại xem thì Tiểu Tiểu òa khóc nói: “Anh ơi, giúp ta, ta đau quá.”
Nghiệt Sinh bỗng đang chạy thì đứng hình lại, khuôn mặt của một đứa trẻ lại mang theo tâm trạng khó chịu của một tên trưởng thành, trông vô cùng khó coi.
“Tiểu Tiểu, em nói gì? Mau nói lại cho anh!”
“Giúp em, em cần anh giúp này.” Tiểu Tiểu vừa khóc vừa nói.
Nghiệt Sinh đứng hình, vô thức nhìn lại ngôi nhà tranh hạnh phúc của mình, hắn mỉm cười nhẹ một cái.
Tiểu Tiểu thấy vậy càng khóc thêm lớn, nàng nói: “Anh không đỡ em dậy còn cười em!”
Nghe thấy tiếng khóc, cả nhà ồ ra xem tình hình.
Người cha lập tức nhanh chân chạy đỡ Tiểu Tiểu dậy, người mẹ đứng cạnh thì quát mắng Nghiệt Sinh rất nhỏ nhẹ: “Nghiệt Sinh, con sao không đỡ em vậy? Lỡ em b·ị t·hương thì thế nào?”
Nghiệt Sinh muốn mở lời đáp thì Thái Bạch đã chen lời vào: “Trách nó làm chi? Nó cũng chỉ là trẻ con thôi mà, vẫn chưa đủ lớn để nhận ra sai lầm của mình đâu.”
Người cha đỡ Tiểu Tiểu xong thì đứng ra nói thêm: “Trẻ con thì làm sao có quyền hư hả bố? Hôm nay con nhất định phải cho nó một trận.”
Nghiệt Sinh cúi mặt, miệng mỉm cười, tâm trạng của hắn rối bời, sau giây lát hắn mới nói: “Mọi người! Vào… ăn cơm thôi, con đói rồi.”
Nói xong, Nghiệt Sinh mặc kệ ai nói gì vẫn bước vào nhà rồi tự dọn cơm ra.
Người cha thấy vậy lớn tiếng: “Nó ngày càng hư rồi! Tại sao có thể xem như không có chuyện gì được chứ?”
“Thôi thôi, con trẻ đói rồi, vào ăn cơm trước đi.” Thái Bạch lên tiếng, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
Thế là cả nhà vào ăn cơm, mâm cơm lần này còn có sự xuất hiện của Tiểu Tiểu và Liễu Thị.
Hai nhân vật này đóng vai hàng xóm nên lâu lâu vẫn dùng bữa chung.
“Nghiệt Sinh, con sau này nhất định không được như thế…”
Người cha chưa nói hết câu thì đã bị Thái Bạch chen ngang: “Nào, trời đánh tránh bữa cơm, ngươi khi nhỏ thì có khác gì nó bây giờ, thậm chí còn bày nhiều trò hơn.”
Nghiệt Sinh mỉm cười, dưới bàn hôm nay ăn rất ngon với các món canh xương hầm cà rốt, khoai tây, đậu bắp xào chao, sườn muối chiên.
Mọi người cứ thế dùng bữa, nhưng lần này có chút khác, Nghiệt Sinh vừa mới bắt đầu đã gấp thức ăn vào chén của từng người.
Điều này khiến cho người mẹ khó hiểu hỏi: “Nghiệt Sinh, con hôm nay có chuyện gì sao?”
Nghiệt Sinh cúi gầm mặt xuống, giọng chua chát: “Mọi người ăn đi, con muốn cùng mọi người ăn hết bữa cơm này.”
Câu nói này đã khiến cho cả thế giới vặn vẹo, Nghiệt Sinh ngẩng mặt lên thì đã không còn nhìn thấy cái gia đình hạnh phúc của hắn, ngôi nhà tranh cũng không còn, cả thế giới chỉ còn là một khoảng lặng.
Mà Nghiệt Sinh cũng đã trở về hình dáng thiếu niên của mình, bữa cơm hạnh phúc cuối cùng, hắn cũng không kịp ăn.
Bỗng “Nghiệt Sinh” xuất hiện trước mặt của hắn.
Hiển nhiên không phải là hắn, mà là hình thể đứa trẻ hạnh phúc kia.
Đứa trẻ ấy nhìn về Nghiệt Sinh rồi buồn bả nói: “Tại sao ngươi lại không muốn ở đây? Nơi này có hạnh phúc mà chúng ta đã và đang tìm kiếm.”
Nghiệt Sinh lắc đầu nói: “Nhưng Tiểu Tiểu ngoài kia cần ta giúp, mà lại ông nội ở ngoài kia cũng vẫn đang chờ ta, thế giới này suy cho cùng vẫn là giả.”
Đứa trẻ ấy thở dài một chút rồi từng bước đi đến, rất nhanh nó chạm và đi thẳng vào người của Nghiệt Sinh.
Tâm ma luôn luôn tồn tại, sẽ chẳng ai có thể nói rằng bản thân đã tiêu diệt hết toàn bộ tâm ma.
Để diệt tâm ma chính là diệt đi toàn bộ dục vọng, khao khát và cả nỗi niềm mơ ước. Nếu có ai nói bản thân đã diệt hết tâm ma thì chỉ là họ đã thành công cất nó vào một góc khuất trong lòng mà thôi.
Mà hôm nay, Nghiệt Sinh cũng đã cất được tâm ma vào trong lòng, tâm ma vẫn vậy vẫn tồn tại, chỉ là nó tạm thời đã bị áp chế.
Nghiệt Sinh bừng tỉnh, thân thể vốn đang mất dần tán loạn liền ổn định trở lại.
“Chủ nhân cẩu, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”
Nghiệt Sinh im lặng, hắn tập trung thân thể, nguyên lực vận chuyển thuận lợi.
Lúc này Hỏa Tâm lại bừng cháy, khối nguyên tố bị ngọn lửa kích ứng, một chùm ánh sáng xanh với sinh lượng cực khủng phát ra.
Rất nhanh khối nguyên tố xảy ra biến hóa, nó trở nên to hơn một chút, mà trên đó có một vết nứt nhỏ, mà quan trọng là nó luôn rung động như thể đang muốn p·hát n·ổ do kìm nén năng lực.
Cùng với sự thay đổi của Khối nguyên tố, Nghiệt Sinh cũng phát sinh biến hóa, nguyên lực của hắn chuyển biến, năng lượng mộc nguyên tố và cả hỏa nguyên tố đều trở nên khác biệt, mộc nguyên tố trở nên tràn đầy sinh lực hơn, điều này khiến cho Nghiệt Sinh từ tốc độ hồi phục cho đến lực lượng thân thể đều hùng mạnh hơn rất nhiều, hỏa nguyên tố lại có sức mạnh của Hỏa Tâm, mà biểu hiện mạnh nhất sẽ ở hai chiêu thức là Hỏa Thể Hóa Pháp và Tinh Thần Biến.
Đột phá mất thêm một ngày thời gian, cuối cùng Nghiệt Sinh cũng đã đột phá thành công đến Động Nguyên cảnh.
Đây là cảnh giới trong ước mơ của hắn, nguyên lực của Động Nguyên cảnh đủ để hắn có thể phi hành.
Lướt kiếm phi hành, những làn gió trong lành thổi bay tóc của hắn sang một bên, khuôn mặt lạnh lùng soái ca, Nghiệt Sinh đang tự vấn vương ảo tưởng về nét đẹp của bản thân.
Phải đến khi Lục Quang đánh thức hắn: “Cẩu chủ nhân, ngươi còn tiếp tục mơ mộng gì đấy? Chẳng lẽ lại kẹt vào tâm ma sao?”
Nghiệt Sinh bừng tỉnh, hắn nhìn lại Lục Quang, ho khan hai tiếng rồi mới đáp: “Ta chỉ là đang cảm thụ sức mạnh mới một chút.”
“Vậy cái sức mạnh mới đó đủ để chúng ta rời khỏi đây chưa? Báo cáo là chúng ta đã ở đây gần ba tháng rồi đấy.”
“Ờ, tạm thời thì vẫn chưa.”
Cứ thế, Nghiệt Sinh và Lục Quang cùng nhau nói chuyện tâm tình thêm một tháng, hắn dù là Động Nguyên cảnh nhưng vẫn không thể thoát được lớp sương mù dày đặc này.
“Con bà nó! Liều thôi!” Nghiệt Sinh quyết tâm.
Hắn đứng dậy và đi lòng vòng, rất nhanh, chỉ sau hai ngày, hắn đã tìm thấy được cái sinh vật hình thù đại điểu tạo nên lớp sương mù này.
“Ngươi chắc chứ chủ nhân cẩu?”
“Chứ còn tốt hơn ở đây để thành xác c·hết khô.”
Nghiệt Sinh đưa tay lên đặt vào sinh vật, Tinh Thần Biến được hắn khai triển.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, sinh vật này là dạng sống của linh hồn đặc biệt thì suy cho cùng cũng chỉ là linh hồn, mà linh hồn thì chắc chắn Tinh Thần Biến có thể tác động.
Và đúng, Tinh Thần Biến có thể tác động, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là tác động.
“Không ổn!” Nghiệt Sinh lúc này mồ hôi chảy ngược, không phải vì mệt mỏi, mà là vì hắn nhận ra vấn đề.
Tinh Thần Biến vừa khai triển thì sinh vật này liền chống trả.
Cũng may Nghiệt Sinh kịp thu hồi lực lượng, năng lượng của con sinh vật này quá kinh khủng, nếu khi nãy hắn dùng thêm một chút thì linh hồn đã bị trọng thương.
Nhưng cũng may lần mạo hiểm này không vô nghĩa.
“Con sinh vật này có chút kì lạ.” Lục Quang lên tiếng.
“Đúng là lạ, nó tuy chống trả ta nhưng cảm giác chỉ là làm theo bản năng, với lại nó vẫn như đang ngủ say.”
Lục Quang bay quanh đến quanh lui rồi mới nói: “Kì lạ, nó hình như đã bị tổn thương, hoặc là không hoàn thiện ngay từ đầu.”