“Dù cho nó không hoàn thiện hay b·ị t·hương gì đó thì ta cũng không có cách nào ảnh hưởng đến nó.” Nghiệt Sinh nói, giọng có chút khó chịu, cảm giác bất lực luôn là cảm giác mà hắn ghét nhất.
“Nó vẫn cố gắng tồn tại nghĩa là nó muốn sống!”
“Ngươi nói bà gì vô nghĩa vậy?” Nghiệt Sinh mắng.
Lục Quang phản bác: “Ngươi thử nghĩ nếu nó b·ị t·hương nặng đến nổi không thể hoạt động chỉ có thể đi ngủ thì tại sao không c·hết quách đi! Nghĩa là nó muốn sống!”
Nghiệt Sinh đang tính cãi nhau chút với Lục Quang thì bất chợt một ý tưởng xẹt qua.
Hắn lần nữa đưa tay chạm vào con sinh vật, Tinh Thần Biến lần nữa khai triển.
“Ngươi muốn tự xác à!” Lục Quang khó hiểu nói lớn.
Nhưng lúc này dù năng lượng của Nghiệt Sinh đang tác động thì nó cũng không hề phản ứng, bởi năng lượng của hắn tạo ra không hề có ác ý.
Nghiệt Sinh thử chuyển một chút năng lượng muốn thôn phệ thì liền bị phản ứng đẩy bật về sau.
“Ta không thể trực tiếp hấp thụ nó, nhưng có thể vận chuyển sang cho thứ khác!” Nghiệt Sinh đứng dậy, giọng kiên quyết nói.
Lục Quang hoảng đáp: “Ta chỉ có thể hấp thụ sinh vật sống, mấy thứ linh hồn này ta không được, ngươi thử tìm Tiểu Trùng Thương xem.”
Tiểu Trùng Thương chính là một trong số vô vàn biệt danh mà Lục Quang đặt cho Long Ma Dương thương.
Nghiệt Sinh suy nghĩ một chút thì hắn lấy từ nhẫn trữ vật quả trứng của mãng xà mà hắn đã thu từ trước.
Nhìn lấy quả trứng, Lục Quang hiểu chút mới nói một loạt: “Ngươi tính vận chuyển sinh vật này qua đây, quả là thông minh, thế mà ta không biết, sinh vật linh hồn này muốn sống, nên ngươi vận chuyển nó vào trong quả trứng, không có ác ý thì nó sẽ không chống trả, mà lại quả trứng được mãng xà sinh ra một mình, không có giống đực nên thiếu khuyết về linh hồn, quả là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Nghiệt Sinh lắng nghe với khuôn mặt ngu ngơ, hắn đâu nghĩ đến nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ là dùng Tinh Thần Biến đưa sinh vật vào trong quả trứng vì đâu còn cái nào khác để chứa nó, hóa ra là hắn làm bừa cũng trở thành đại thiên tài.
Hắn “e hèm” hai cái rồi nói: “Mấy chuyện này ta vẫn tính được, ngươi đi cạnh nhưng vẫn chưa hiểu hết những mặt ưu điểm của ta đâu.”
Nói xong, Nghiệt Sinh đưa tay đặt vào sinh vật rồi thì thầm trong lòng: “Ta là muốn giúp ngươi có sự sống mới, chứ không phải ác ý.”
Năng lượng Tinh Thần Biến ngày càng vận chuyển, nhưng lần này, hắn không hề bị cắn trả.
“Thành công!” Nghiệt Sinh mừng thầm trong lòng, năng lượng của con sinh vật dần dần truyền vào quả trứng mãng xà.
Rất nhanh, mười phút sau mọi chuyện hoàn thành, trứng con mãng xà lần này phát ra năng lượng kì dị, sức sống của nó cũng khôi phục chứ không phải là chỉ là một quả trứng hư như trước, màu sắc từ màu tím đậm chuyển sang tím nhạt.
Sinh vật biến mất, đám sương mù cũng dần tán đi.
Nghiệt Sinh rất nhanh thoát khỏi nơi này, lần này hắn muốn quay về phân bộ của Chấp Chưởng đường.
Hiện tại trong đầu hắn đang có rất nhiều chuyện để làm rõ.
Lúc trước Tiểu Tiểu đã từng kể ra sơ bộ về hoàn cảnh của nàng cho hắn ra, rằng nàng vốn xuất phát từ một thế lực hùng mạnh của Đại Lục, nhưng vì một số chuyện, mà nàng đã bị thế lực đấy bỏ rơi, mà nguyên nhân chính là vì người chị song sinh của nàng.
Lúc đó Tiểu Tiểu không nói chính xác cụ thể là thế lực nào hay là chuyện gì cụ thể.
Nhưng qua việc nhìn thấy người có khuôn mặt y hệt Tiểu Tiểu đó, hắn dám chắc một trăm phần trăm, chuyện còn lại chỉ là cần xác thực cụ thể như thế nào.
Ba ngày sau, Nghiệt Sinh đã quay lại phân bộ của hắn.
“Nghiệt Sinh, ngươi cuối cùng cũng đã quay về.” Hân Nghiên mừng rỡ trước sự xuất hiện của hắn, nàng trong thời gian nghe tin Nghiệt Sinh biến mất liền rất lo lắng và đợi chờ ở đây.
“Ngươi ở đây đợi ta?”
“Đúng vậy, ta cứ lo rằng ngươi xảy ra chuyện, muốn hỏi tên Thi Quách thì lão ta lại chẳng hé miệng chút nào.”
Nghiệt Sinh gật đầu, rồi trực tiếp đi tìm Thi Quách nói chuyện.
Không gõ cửa, Nghiệt Sinh một đạp đi vào.
Nhìn thấy người đến, Thi Quách ngạc nhiên đứng dậy, miệng nói: “Ngươi đã về?”
“Đường chủ, ngài có phải nên cho ta một lời giải thích!” Nghiệt Sinh nói với giọng điệu giận dữ.
Thi Quách nghe vậy thở dài, rồi từ từ vòng qua sau Nghiệt Sinh đóng cửa lại.
Hân Nghiên cũng không bị đuổi đi.
Cả ba cùng ngồi xuống bàn rồi nói chuyện.
“Nghiệt Sinh, ngươi đừng có trách ta, ta cũng là không có khả năng can thiệp mà thôi!” Thi Quách vừa châm trà cho Nghiệt Sinh vừa thở dài nói, bộ dạng trông rất buồn phiền.
“Không khả năng can thiệp là sao?” Nghiệt Sinh hỏi lại.
“Ngươi cũng biết đối phương cấp bậc trên trời, ta nào dám nhiều chuyện hỏi rằng ngươi đang ở đâu?”
Nghiệt Sinh đưa chén trà lên môi nhấp một cái rồi mới nói: “Rốt cuộc thì người nữ nhân mà ta bảo vệ là ai?”
Thi Quách giật mình nói: “Ngươi thấy được ngài ấy?”
“Đã thấy qua một lần.”
“Đến ta cũng chưa thấy được đâu đấy, ngài ấy chính là thánh nữ của Thánh giáo chúng ta, dưới một người, trên vạn người.”
“Thánh nữ!” Nghiệt Sinh lẩm bẩm trên miệng.
Hắn làm sao không biết đến cái tên này, hạt giống truyền kỳ của Thánh giáo, kẻ rất có khả năng sau này sẽ điều khiển Thánh giáo, và nói như vậy thì Tiểu Tiểu cũng chính là em gái của nàng.
“Nghiệt Sinh, ngươi sao thế? Ngươi đừng có suy nghĩ dại dột, chỉ cần còn sống là tốt rồi, chứ ngươi mà đâm đầu trả thù thì chắc chắn c·hết đấy.” Hân Nghiên mở miệng lo lắng.
Nghiệt Sinh đứng dậy, mặt lạnh ngắt đi về phía cửa, diễn biến có chút khiến hắn không theo kịp.
“Từ giờ ta không còn là người của Chấp Chưởng đường nữa.” Câu nói kiên quyết từ Nghiệt Sinh phát ra.
Thi Quách và Hân Nghiên đứng dậy can ngăn.
Nhưng Nghiệt Sinh cứ thế bước đi, hắn quyết không thể ở lại thêm một ngày nào trên thế lực của Thánh giáo, thứ đã khiến cho em gái của hắn vào cảnh khốn cùng.
Nhưng quyết định này cũng đã quá đặt cảm xúc vào trong.
Thi Quách nhìn bóng dáng Nghiệt Sinh rời đi rồi quay lại khuôn mặt vô cảm, y lấy ra trên người một cuộn giấy rồi viết vào trong đó một chút, sau đó cuộn giáo hóa thành ánh sáng bay đi.
“Nghiệt Sinh, cứ nghĩ ngươi sẽ lại cống hiến vài năm cho Chấp Chưởng đường của ta, nhưng có lẽ ta đã quá kỳ vọng rồi.”
Vừa mới đi được ba tiếng đồng hồ, trong một khu rừng nhỏ, Nghiệt Sinh cảm nhận được những bước chân đuổi theo.
“Là kẻ nào?” Nghiệt Sinh rắn giọng nói.
Phía sau hắn, ba tên xuất hiện, cả ba đều là Động Nguyên cảnh.
Nhìn trang phục đen cùng chiếc mặt nạ của mỗi tên, Nghiệt Sinh biết rằng bọn chúng là ai.
“Ám Hà!”
Ba tên Động Nguyên cảnh cùng bước xuống đất, tên ở giữa mở miệng nói trước: “Nghiệt Sinh, ngươi là đối tượng mà Ám Hà chúng ta nhất định phải g·iết.”
“Là Thi Quách sao? Ta chỉ mới đi được một chút thì ba ngươi xuất hiện, chắc chắn đã có chuẩn bị từ đầu.”
Tên ở giữa lại nhanh nhảu nói tiếp: “Haha, đoán đúng đấy, Thánh giáo và Ám Hà của chúng ta có mối quan hệ rất mật thiết, mấy năm nay giữ mạng ngươi chỉ vì ngươi rất có ích với Chấp Chưởng đường mà thôi.”
Nghiệt Sinh thở dài, cuộc sống của hắn không thể nào yên ổn được.
Long Ma Dương thương triệu hồi trên tay, Nghiệt Sinh đưa mũi thương về trước, giọng cao ngạo quát: “Ám Hà, mạng của các ngươi là của ta.”
“Ngông cuồng.” Tên ở giữa quát lên, lúc này cả ba xông lên một lúc.