Nghiệt Sinh nhướng mày, ba Động Nguyên cảnh, hắn không có tự tin chiến thắng, nhưng hắn cũng sẽ không cho bản thân mình suy nghĩ bỏ cuộc.
“Dạ Thú Thức, Nộ.” Nghiệt Sinh gào lên.
Hỏa Thể Hóa Pháp tạo nên lớp năng lượng màu vàng phủ trên người của Nghiệt Sinh (nếu các bạn muốn tưởng tượng thì giống như lớp chakra màu vàng khi Naruto dùng trạng thái cửu vĩ ấy, nhưng mà không có màu đen đen đâu, toàn bộ chỉ màu vàng thôi.).
Dạ Thú thức dung nhập lại tạo nên một luồng khí màu đỏ bốc lên trên người.
Nghiệt Sinh tay phải nắm chặt Long Ma Dương thương vung một chém.
Thương khí đi lên nhắm vào kẻ chính giữa, kẻ nãy giờ nói nhiều nhất trong mắt của Nghiệt Sinh.
Thương khí Nghiệt Sinh cực mạnh khiến gã đó b·ị đ·ánh bật về sau.
Nhưng hai tên bên cạnh vẫn đang được đà tiến lên, tên bên trái cầm kiếm, tên bên phải lại cầm đao.
“Dạ Thú Thức, gầm.” Nghiệt Sinh mở miệng há ra hét, tiếng gầm của hắn như một gầm của một con hung thú tạo nên lực lượng đẩy về cả hai gã.
Nhưng cũng lúc này, gã cầm kiếm vung kiếm theo đường tròn, một dòng nước tạo nên một lá chắn phóng to ra chắn lại Dạ Thú Gầm của Nghiệt Sinh.
Thấy thế, Nghiệt Sinh tăng sức, Dạ Thú Gầm phá đi chiêu thức làm gã cầm kiếm lùi về sau mấy bước.
Nhưng gã cầm đao đã kịp vòng ra sau lưng của hắn.
Một nhát đao xuất ra, trên đao còn có những tia sét giật quanh.
Nghiệt Sinh không thể tránh kịp liền ăn phải một đao, cũng may Hỏa Thể Hóa Pháp tạo thành một bộ giáp nên nhát chém không quá sâu.
Nghiệt Sinh tính bật người dậy đánh thương về gã thì ngã quỵ xuống, toàn thân t·ê l·iệt, một dòng điện đang chạy khắp người của hắn.
Tên cầm đao miệng cười ha hả: “Đừng khinh thường Đao Lôi Phá của ta.”
Vừa nói, thanh đao của gã lại càng đưa lên cao.
Mà lúc này hai tên của Ám Hà còn lại cũng đang xông đến, tình cảnh của Nghiệt Sinh giống như một con chim bị ba gã thợ săn cùng nhắm vào.
“Hình Tướng thức, bạo.” Trên người của Nghiệt Sinh, một mảnh tướng hình thành, gã ta cầm lấy thanh thương trên tay quét ngang một vòng, thương khí từ đó chém dọc ra đẩy cả ba gã Ám Hà về sau.
“Không vu·ng t·hương, võ kỹ tạo thương khí, rốt cuộc môn võ kỹ này là gì?” Tên cầm kiếm nói, mặt không thể giấu được sự ngạc nhiên và cả thèm muốn.
Khả năng này chính là Nghiệt Sinh mới học được trong Tam Thế Ý Quyền.
“Là gì ư? Các ngươi xuống địa ngục mà hỏi.”
Nghiệt Sinh nói xong gồng lên, trên mặt gân xanh hiện lên, chiến ý bộc phá làm cả ba tên Ám Hà ngưng trọng.
“Huynh đệ, tên này không tầm thường, nhất định không được khinh địch.”
“Quá khen rồi, nhưng mà ta chỉ…” Nghiệt Sinh chưa nói hết câu thì ngã quỵ chân xuống, miệng ho ho mấy cái, nguyên lực tán loạn.
“Hắn bị chiến ý cắn trả rồi.” Tên ở giữa lúc đầu của Ám Hà cười lên rồi lập tức xông về chỗ của Nghiệt Sinh.
Gần đến nơi thì Nghiệt Sinh ngẫng đầu lên, ánh mắt tà ác.
Tên kia cảm nhận không ổn nhưng mọi chuyện đã muộn.
“Không phải chính ngươi nói không được khinh địch sao?” Nghiệt Sinh cười nói.
Từ trên chán của Nghiệt Sinh, một tia sáng xanh cam bắn ra ngay vào đầu của gã, chỉ mất ba giây, gã ta ngã gục xuống, thân thể tái xạm và lạnh buốt.
Tinh Thần Biến, chiêu thức kết liễu mạnh nhất của Nghiệt Sinh, hiện tại hắn không thể bắn chiêu thức đi xa quá năm mét nên chỉ có thể dùng kế khiến cho mấy gã này mất cảnh giác.
Hai gã còn lại của Ám Hà giận dữ nhưng vẫn giữ khoảng cách, chiêu thức vừa rồi Nghiệt Sinh dùng thực sự quá quỷ dị, nó đánh vào linh hồn chứ không phải thể xác, mà linh hồn chính là thứ yếu ớt nhất của tu tiên giả.
Thân thể vẫn có thể bảo vệ bên ngoài, b·ị t·hương vẫn có thể lành, nhưng linh hồn thì nếu không có công pháp tu luyện thì sẽ vẫn rất non nớt, mà b·ị t·hương thì khả năng chữa trị là rất thấp.
“Chỉ còn hai tên, trận chiến này dễ hơn rồi.” Nghiệt Sinh tự tin nói.
“Đừng có khinh thường bọn ta.” Hai gã đứng cạnh vào nhau, kiếm đặt chạm vào đao.
Nghiệt Sinh nhướng mày, mấy cái động tác đam mỹ này chắc chắn là chiêu thức kết hợp.
Mà hắn đón không hề sai.
“Lôi Long Thủy Chiến.”
Một con thủy long to gấp năm người bình thường từ trước mặt của hai gã xuất hiện, xung quanh thân thể của nó còn có hàng trăm tia sét tạo nên âm thanh như ngàn con chim đang ríu rít.
Nghiệt Sinh nhướng mày, thương khí vung lên.
Nhưng con thủy long rất nhanh lại hồi phục như thường.
Nghiệt Sinh tính vòng ra sau tiếp cận hai gã thì con thủy long đã chặn đầu từ trước.
Thủy long dùng đuôi t·ấn c·ông, Nghiệt Sinh mất đà nên phải dùng Long Ma Dương thương ra đỡ.
Nhưng vừa chạm vào thì tia sét trên người thủy long bắn ra người hắn khiến hắn đau đớn không thể phòng ngự.
Con thủy long dưới sự điều khiển của hai gã liền nhân cơ hội táp lấy.
Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh cho thê thảm, dòng điện khiến cho hắn bị t·ê l·iệt, mà cả thân thể lại bị dòng nước t·ấn c·ông bạo liệt.
“Hình Tướng thức, Chiến.” Nghiệt Sinh gào lên, sức mạnh gia tăng, Nghiệt Sinh nhân được cơ hội lui thoát về sau.
Nhưng thân thể của hắn không toàn vẹn, thương tích trên người không hề ít.
“Haha, thế nào? Tiếp tục ngông cuồng đi.” Gã cầm kiếm châm chọc, miệng cười không ngớt.
Nghiệt Sinh nhướng mày, chiêu thức kết hợp giữa hai tên này quả thật đơn giản nhưng lại vô cùng khó chịu.
Nước thì có sức t·ấn c·ông, lại có thể phòng ngự, mà điện lại gây khống chế.
“Bà nó! Để xem tao hay con tiểu trùng này chịu được lâu hơn.”
Nghiệt Sinh nói xong trực tiếp xong lên, hắn đánh thẳng vào con thủy long.
Hai gã Ám Hà thấy thế cười ha hả, cho rằng Nghiệt Sinh đã đường cùng nên phát điên.
Nghiệt Sinh vào trong thì lại từ Hình Tướng thức chuyển sang Dạ Thú thức.
Hình tướng bạo liệt, cuồng chiến.
Dạ Thú điên máu, liều chiến.
Nghiệt Sinh bay thẳng vào rồi dùng Long Ma Dương thương vận dụng thương khí bổ đầu của nó.
Thủy long rất nhanh b·ị đ·ánh nát phần đầu, nhưng lúc này những dòng điện lao lên đánh lấy Nghiệt Sinh làm cho hắn không thể di chuyển.
Đầu của con thủy long lại rất nhanh nữa hồi phục dần dần.
Nghiệt Sinh lúc này nghiến răng, hắn dồn sức đưa thương lên rồi ném vào chỗ của hai gã.
Hai gã trước mũi thương hướng đến phải đứng xa nhau ra, thủy long cũng vì thế mà yếu lại dần.
Nghiệt Sinh nhân cơ hội lại dùng Hình Tướng thức, hắn vùng ra rồi chém thẳng vào tên cầm kiếm.
Trước nhát chém của Nghiệt Sinh, gã đưa kiếm lên chống đỡ.
Nhưng lực lượng của Nghiệt Sinh cực kỳ hùng hồn, gã b·ị đ·ánh đến mức ngã quỳ xuống mặt đất, lõm xuống cả một hố.
Tên cầm đao tạo nên một dòng điện tính chém đến thì mảnh tướng trên người của Nghiệt Sinh vu·ng t·hương chém, thương khí đẩy lùi gã về sau.
Nhưng việc này đã làm cho Nghiệt Sinh mất đi một phần tập trung.
Gã cầm kiếm từ trong nhẫn trữ vật triệu hồi ra một món pháp bảo, nó mang hình thù của một bình hoa nhỏ màu xanh dương.
Gã đưa bình hoa về phía trước, bỗng từ trong bình hoa, một dòng nước xoáy cực mạnh chảy ra cuốn Nghiệt Sinh về sau, dòng nước tạo thành một cái hồ nhỏ rộng khoảng năm mươi mét vuông.
Hồ nước chỉ sâu khoảng nửa mét.
Nghiệt Sinh muốn đứng dậy thì mới phát hiện nước nặng hơn bình thường rất nhiều.
“Không ổn.” Hắn nói xong rồi nhìn về bên phải.
Lúc này tên cầm đao đã đặt thanh đao vào mặt nước, dòng điện rất nhanh đi theo dòng nước đánh thẳng chỗ của Nghiệt Sinh.