Mặt nước với sức nặng khiến cho Nghiệt Sinh không thể kịp thời thoát đi, lại thêm dòng điện đi theo mặt nước với tốc độ rất nhanh.
Dòng điện làm Nghiệt Sinh ngã quỵ xuống, cả thân thể càng nằm sâu dưới mặt nước, hiển nhiên sức nặng mà hắn phải chịu là càng thêm.
“Hình Tướng Thức, Chiến.” Nghiệt Sinh gào lên, Long Ma Dương thương phản ứng.
Thương của ta, do ta định, ta muốn chém, ngươi phải mạnh, ý niệm phát ra trong đầu của Nghiệt Sinh.
Thương khí lột xác, thương ý khai sinh.
Thương khí giống như một luồng gió nhỏ thì thương ý đậm đặc như một dòng nước.
Sự khác biệt là một trời một vực, lần này Nghiệt Sinh sử dụng được thương ý không phải là tự nhiên, thương khí của hắn đã vốn mạnh từ rất lâu, chỉ là thiếu một điểm để phát huy.
Mà điểm này chính là trận chiến sống c·hết hôm nay.
Thương ý bao quanh, Long Ma Dương thương run lên nhẹ, Nghiệt Sinh vốn không có tư cách sử dụng nó từ ban đầu, chỉ là bằng mấy lời ngon ngọt nên hắn lừa được nó không phản kháng mình, nếu không thì hắn không xứng.
Và giờ khi có thương ý, Long Ma Dương thương đã phát ra được một chút năng lượng của nó.
Thanh thương phát ra ánh sáng màu vàng nhưng lại có sắc tím ma mị.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương, thương ý được năng lượng của Long Ma Dương thương tăng cường tạo nên uy lực cực mạnh, một thương xuất ra, mặt nước b·ị c·hém làm đôi.
Nghiệt Sinh cũng vì thế tránh ra được, hắn lập tức hướng đến gã Ám Hà cầm đao.
Trước uy thế của Nghiệt Sinh, gã cầm đao không biết làm gì mà chỉ có thể hoảng loạn tung chiêu thức vào người của hắn.
Những lưỡi lôi đao đơn giản cứ thế b·ị c·hém ra.
Nhưng lúc này Nghiệt Sinh bất chấp mấy v·ết t·hương nhỏ đó, hắn cứ thế tiến lên, thanh thương bọc thương ý sẵn sàng chém rơi đầu của đối phương.
Ngay khi khoảng cách của hai chỉ còn là mấy bước chân thì bỗng một cơn sóng phía sau đẩy tới kéo cả Nghiệt Sinh lẫn gã Ám Hà.
Mà tên thi triển chẳng ai khác là gã cầm kiếm, trên tay của gã chính là khối bình nhỏ kia, mà cái bình đó cũng đang nứt vỡ, không khác gì cái bình, cả thân thể của gã cũng đầy máu me.
“Mày tưởng muốn g·iết anh em của tao là g·iết sao?” Gã nóng giận nói, càng nói thì máu trên người lại tuôn ra nhiều hơn, rõ ràng gã đã cưỡng ép thân thể rất nhiều.
Nhưng đáng tiếc cho gã, Nghiệt Sinh từ từ bật dậy giữa mặt nước, trên tay của hắn chính là cái đầu của gã cầm đao kia.
Gã cầm kiếm đứng hình một vài giây, tiếp đấy gã đau đớn gào lên: “Làm sao mà mày có thể…”
Quay trở lại thời khắc dòng nước cuốn trôi, Nghiệt Sinh đã không kháng cự mà dùng nước như lực đẩy để hắn càng thêm tiếp cận nhanh hơn, và thế một thương vung xuống.
Nói cách khác nếu không có dòng nước thì chưa chắc gì Nghiệt Sinh đã g·iết được gã cầm đao dễ dàng như vậy.
“Trận chiến này, kết thúc rồi, ta sẽ giúp ngươi gặp lại anh em sớm thôi!” Nghiệt Sinh cười đắc ý, miệng giương lên một bên.
“Thằng chó đẻ, tao có c·hết cũng phải lôi mày theo, mày đừng có mà khinh thường tao như thế!” Gã giận dữ thét lên.
Cũng đúng lúc này, biến động xảy đến.
Nghiệt Sinh đã đối đầu với rất nhiều thể loại chiến trận, nhưng hắn chưa gặp phải loại đáng sợ nhất, loại mà ngay thời khắc này hắn sẽ đối mặt, kẻ muốn dùng cả mạng bản thân để kéo hắn cùng c·hết.
Mặt nước lúc này bỗng thay đổi, màu xanh dương lại dần mang theo màu cam, giống như nước đang bị máu pha vào.
Nghiệt Sinh nhướng mày, dòng nước lại càng thêm nặng, giống như gấp hàng chục lần bình thường.
Hắn muốn nhảy lên thì dòng nước như có linh kéo hắn lại.
“Hình Tướng thức, chiến.” Mảnh tướng nhập thân, sức mạnh gia tăng, Nghiệt Sinh nhảy lên thành công một gốc cây, nhưng hắn không vui vẻ mấy.
Bởi cái gã cầm kiếm như đang bị điên, mắt, mũi, miệng, mỗi một bộ phận đều đang không ngừng chảy máu.
Mà cái bình pháp bảo trên tay cũng đang nứt dần.
“Thằng chó, chuẩn bị c·hết đi, Huyết Thủy Tế, mày sẽ c·hết còn thảm hơn anh em tao.”
Gã ta gào lên, lúc này hai gã cầm lấy chiếc bình hoa, bóp nát thành từng mảnh vỡ rồi đưa hết tất cả vào bụng.
Nghiệt Sinh hiển nhiên không đứng yên, hắn không phải siêu nhân mà chỉ ngồi đó xem yêu quái biến hình.
Thương ý được hắn dồn lực chém xuống.
Tốc độ cực nhanh, thương ý cắt đôi thân của gã ra làm hai.
Nhưng gã ta lại chẳng hề hấn, lúc này biến cố xảy đến, thân thể của gã phình to cả hai phần, giống như một chiếc bóng căng tròn.
“Không ổn.” Nghiệt Sinh cảm giác được sự nguy hiểm, hắn vội chạy về phía sau.
“C·hết đi.” Câu nói đi kèm là sự nổ tung.
“Bùm” Quả bóng thân thể nổ tung tạo ra một dòng huyết thủy cực mạnh cuốn theo Nghiệt Sinh.
Dòng máu đó như một con suối thu nhỏ, mỗi thứ mà nó đi qua đều bị giẫm nát theo đúng nghĩa đen, giống như khối lượng của mỗi giọt nước đều là hàng tấn.
“Mẹ nó!” Câu cuối cùng mà Nghiệt Sinh có thể phát ra.
Dòng máu tốc độ quá nhanh, mà lại còn có thể biết nhảy lên cao, giống như một đống bùn nhầy có ý thức và hành động.
Hắn cứ thế bị cuốn vào dòng máu.
Bị cuốn vào đấy, Nghiệt Sinh không thể hô hấp được, mà hắn lại càng đang bị sức nặng đè lên về mọi phía.
Giống như bản thân đang bị nén lại một hồ xi măng.
“Khốn kiếp!”
Cách mà Nghiệt Sinh có thể làm lúc này là cố gắng gồng lên chống chịu, cũng may thân thể của hắn mạnh mẽ, nếu là Động Nguyên cảnh bình thường thì đã sớm c·hết từ lâu.
Một mình địch ba Động Nguyên cảnh, có thể làm đến nước này đã chứng minh sức mạnh của hắn, chỉ tiếc là đối phương lại dùng mạng hy sinh để kéo hắn cùng c·hết.
Mười phút sau trôi qua, Nghiệt Sinh gượng người đứng dậy, hắn lúc này toàn thân dập nát, xương trong người tất cả nát vụn.
Thứ sức mạnh duy nhất gắng gượng hắn dậy chính là sức mạnh của măng tre thực tâm.
Nghiệt Sinh cố gắng từng bước đi thật nhanh, hắn nhất định phải rời khỏi càng xa phân bộ của Chấp Chưởng đường càng tốt.
Nếu không bị phát hiện thì với hiện trạng lúc này chỉ có mỗi đường c·hết.
Cũng may hiện tại do thời thế, rìa của Đại Lục đã không còn nhiều người qua lại, tất cả đều đã cố gắng chạy về trung tâm chiến trận.
Bốn ngày sau, Nghiệt Sinh ngồi dựa vào một gốc cây, chỗ này có một dòng suối mát chảy qua.
Vết thương của hắn cơ bản đã trong tầm kiểm soát, nhưng nếu để hồi phục hoàn toàn phải là chuyện của tuần sau.
Đang ngồi nghỉ ngơi, bỗng có tiếng sột soạt bên tai.
Nghiệt Sinh bật người dậy rồi triệu hồi ra Long Ma Dương thương.
Lúc này từ trong bụi, hai tên mang theo tấm vải đen phủ kín mặt bước ra, một tên dùng thương, một tên dùng kiếm.
Hai tên hừng hực khí thế chỉa v·ũ k·hí về người của Nghiệt Sinh rồi nói: “Giao hết đồ ra đây, chúng ta sẽ tha cho ngươi một đường sống.”
Thương tích đầy mình, Nghiệt Sinh không ngại mà quỳ xuống, miệng khóc bù lu bù loa: “Hai vị đương gia tha mạng, ta đây là người bên Đảo Phương Nam b·ị b·ắt làm nô lệ đến đây, vừa bị Ám Hà bắt làm thú vật, vừa bị Chấp Chưởng đường bắt về c·ưỡng h·iếp, ta khó lắm mới chạy ra đến đây.”
Giọng điệu, khuôn mặt và câu “đảo phương nam” làm hai kẻ trước mặt Nghiệt Sinh ngẩn người rồi nhìn nhau.
“Ngươi mau ngước đầu lên.” Tên cầm thương nói.
Nghiệt Sinh liền làm theo.
Nhưng cớ sự lúc này mới diễn ra theo hướng bất ngờ.
“Nghiệt Sinh, là ngươi sao?”
Nghe đến tên của mình, Nghiệt Sinh bất ngờ nhìn về hai người này.