“Cẩn thận, có người.” Thiếu Chiến rất nhanh phát giác được tiếng sột soạt, đây không phải tiếng động vật bởi sự liền mạch của tốc độ cũng như tần số tiếng động.
Cả ba thấy vậy từ từ tiếp cận, rất nhanh đập vào mắt của bọn chúng là hình ảnh Tiểu Tiểu cõng lấy Phạm Nghiệt Sinh, miệng thì thầm: “Cứu anh… cứu anh… cứu anh.” mắt nàng khóc đến sưng vù, mà sắc mặt cũng đã tái nhợt đến trắng bệch.
“Sư huynh, cứu người.” Ái Chi muốn đi lên thì Thiếu Chiến đưa tay ra ngăn lại.
“Cứ từ từ quan sát trước đã.” Thiếu Chiến nói.
Cả ba cứ thế ẩn đi khí lực của bản thân rồi bám theo Tiểu Tiểu, phải hơn mười phút sau cảm thấy an toàn thì bọn chúng mới ra tay tương trợ.
Nhìn thấy có người đến, nàng nắm chặt vào cổ áo của Thiếu Chiến, miệng nói lớn hết cỡ: “Xin hãy cứu anh ta.”
Nói xong, nàng ngất xỉu vì quá mệt mỏi, đã qua một ngày đường cõng Nghiệt Sinh trên lưng mà trong bụng không hề có bất cứ thứ gì.
Thiếu Chiến đến kiểm tra thân thể hai người.
“Nữ tử chỉ là quá mệt mỏi, còn nam tử thì lại trúng độc của phàm nhân.”
Ái Chi lúc này từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình gốm trắng nhỏ, từ đây nàng lại lấy ra một viên đan màu nâu phát ra mùi thuốc bắc.
“Sư huynh, ta có Giải Độc đan, nếu độc này chỉ là của phàm nhân thì chắc chắn có thể giải được.”
Thiếu Chiến tiếp nhận viên đan trên tay nàng rồi đưa vào miệng của Phạm Nghiệt Sinh, vài phút sau, khí lực trên người Phạm Tinh mạnh hơn hẳn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, c·hất đ·ộc rõ ràng đã bị đẩy lui.
“Hắn đã ổn rồi.” Thiếu Chiến nói.
“Sư huynh, chúng ta sẽ để bọn hắn ở đây hay mang đi cùng để thực hiện nhiệm vụ? Nhiệm vụ chúng ta lần này đi ít người chính là muốn nhanh chóng và không gây ra quá nhiều động tĩnh cho Thượng Hoài tông biết.” Hải Niên nói.
Thiếu Chiến trầm tư suy nghĩ, y muốn thốt lên để bọn hắn nằm đây tự sinh tự diệt thì Ái Chi lúc này nói: “Hai sư huynh nghĩ gì thế! Tất nhiên là phải đưa bọn hắn đi cùng rồi, ở đây nếu dã thú xuất hiện thì hai bọn họ trong trạng thái thế này làm sao sống được?”
“Ái Chi nói đúng, tông môn của chúng ta nhất định phải cứu giúp người khi khó khăn, hoạn nạn.” Thiếu Chiến bồi thêm đôi lời.
Hải Niên thở dài, y lại phải đóng vai làm nhân vật xấu xa.
Thế là Thiếu Chiến dìu theo Phạm Nghiệt Sinh còn Hải Niên dìu theo Tiểu Tiểu, hiển nhiên bọn chúng đã cho Tiểu Tiểu và cả Phạm Nghiệt Sinh mỗi người uống nửa viên Cấp Thực đan có khả năng cung cấp năng lượng.
Viên Cấp Thực Đan này chính là Thiếu Chiến lấy ra từ bên trong người.
Chỉ mất thêm một tiếng đồng hồ, cả nhóm quay lại cái hồ mà khi nãy Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu vừa rời đi.
“Tên lão đầu trọc này hóa chắc chắn chính là hạ độc thiếu nam tử kia rồi không ngờ bị thiếu nam tử dùng đá đập đến c·hết.” Thiếu Chiến lại gần rồi phân tích.
“Trận chiến của phàm nhân thật nhàm chán.” Hải Niên muốn đùa nói.
“Được rồi, bắt đầu nhiệm vụ đi.” Thiếu Chiến đưa Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu dựa vào một gốc cây.
Sau đó cả ba người bọn chúng đứng trước mặt hồ.
“Nếu theo tin tức không sai, dưới đáy hồ này có chứa Mộc Diệp Thảo.”
“Mộc Diệp Thảo rốt cuộc là gì vậy sư huynh?” Ái Chi hỏi đến.
“Mộc Diệp Thảo này có sinh lực cực lớn, thường sinh sống dưới mặt hồ hay nước, nếu có nó có thể luyện ra đan dược kéo dài tuổi thọ và sinh nguyên, là thảo dược cấp bậc Tam đẳng.”
Vũ khí hay còn gọi là pháp bảo, thảo dược, đan dược, công pháp mọi cấp bậc trên thế giới này đều sử dụng chung một bảng phân chia cấp độ, kéo dài từ nhất đẳng đến thất đẳng, ở Đảo Phương Nam này thì tứ đẳng đã là cực kỳ quý hiếm có thể gây nên t·ranh c·hấp diện rộng.
Nên Mộc Diệp Thảo là tam đẳng hiển nhiên đã quý giá thế nào cho dù là đối với Nhất Nam tông của cả ba bọn họ.
Thiếu Chiến là người đầu tiên nhảy xuống hồ, y cởi ra lớp áo ngoài, đường nét khỏe khoắn của thân thể làm cho Ái Chi đỏ hết mặt mày.
Y nhảy xuống thì mới phát hiện cái hồ nước này tuy chiều rộng chẳng được bao nhiêu nhưng lại sâu thăm thẳm, cho dù hiện tại y đã là Khối Nguyên cảnh nhưng để duy trì thời gian không cần không khí cũng không quá được một tiếng đồng hồ.
Bơi mãi, bơi mãi, cuối cùng y cũng tìm thấy đáy, một pháp chú được y lẩm nhẩm, ánh sáng từ bàn tay chiếu rọi ra.
Đáy hồ không hề có bất cứ sinh vật nào sống sót.
“Không đúng.” Thiếu Chiến lúc này mới nhận ra vấn đề, cái hồ này không phải chỉ có đáy mới không có sinh vật sống, từ lúc xuống đây y đã không thấy được con cá hay bất cứ thứ gì.
Y bất đầu sợ hãi, liên tục nhìn qua nhìn lại, một con người nhỏ bé đứng dưới một mặt hồ sâu thăm thẳm với những dòng nước lạnh lẽo làm cho sự sợ hãi dâng cao tột độ.
Thiếu Chiến quan sát một hồi thấy không có gì bất thường mới bình tĩnh lại đôi chút.
Y quyết không chui lên bởi vì lần này nhất định phải thành công, như thế mới có thể gây ấn tượng được đối với Ái Chi, người con gái của tông chủ Nhất Nam tông.
Quay lại trên này, Ái Chi cùng Hải Niên đang mãi mê quan sát thì Tiểu Tiểu tỉnh dậy, nàng vừa tỉnh đã tiến đến sờ vào mặt của Phạm Nghiệt Sinh.
“Yên tâm, hắn vẫn còn sống.” Ái Chi đi đến cười rồi nói.
“Là các người cứu anh và ta sao?”
“Đúng vậy, chứ ngươi còn nghĩ là ai được nữa?” Hải Niên thái độ nói.
Tiểu Tiểu gật đầu rồi nói lời cảm ơn, một chút sau Phạm Nghiệt Sinh cũng tỉnh dậy.
Đang đi được một hồi, khuôn mặt của y trở nên tái mét, bởi trước mặt đang có mấy mảnh trang phục của đệ tử Thượng Hoài tông.
Cảm giác bất an bám lấy Thiếu Chiến.
Mật báo lần này có nguồn tin vô cùng không rõ ràng, khi mà có liên quan đến Thượng Hoài tông rất nhiều, hay phải nói là cả hai bên tranh đoạt nhưng đến thời khắc cuối thì Thượng Hoài tông lại bỏ cuộc.
Nhìn những cái xác dưới đây thì chỉ có thể xác định một nguyên do, đây vốn là cái bẫy, Thượng Hoài tông tổn thất lực lượng nên chỉ giả vờ câu kéo để Nhất Nam tông cùng c·hết chung.
Lúc này thì Thiếu Chiến thật sự muốn bơi lên, nhưng phía sau của y là nhánh cây đen với những chiếc lá chỉ có cuốn và gân.
“Aaaaaa…” Thiếu Chiến hét lên, nhưng tiếng hét của y giữa một cái hồ sâu này còn chẳng gây được một chút động gì trên mặt hồ tĩnh lặng.
“Sư huynh đã đi bao lâu rồi nhỉ?” Hải Niên lo lắng hỏi.
“Chắc cũng đã được nửa tiếng.”
“Nếu sư huynh còn không lên, thì năm phút nữa ta sẽ xuống.”
Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu cũng đã hồi phục được phần nhiều nhờ có đan dược bổ trợ, c·hất đ·ộc trong người của hắn cũng đã được giải hoàn toàn, chỉ tiếc bên trong thực tâm, mầm măng ấy lại ngắn đi thêm một chút, lúc này phần măng có chiều dài còn chưa đến một phân.
Mặt nước lúc này động đậy làm cả bốn người nhìn về, rất nhanh từ mặt nước, một người xuất hiện.
“Sư huynh.” Hải Niên thấy vậy vui vẻ gọi, sự lo lắng trong lòng cũng không còn, y vốn đã đi theo Thiếu Chiến từ khi mới vào tông môn, y tự tin chính là người hiểu sư huynh của mình nhất, biết sư huynh để đến được đệ tử cấp cao đã trải qua biết bao nhiêu cực khổ thế nào.
Và Hải Niên luôn xem Thiếu Chiến là hình mẫu để bản thân phấn đấu và cố gắng tu luyện.