“Hai người là…”
Cả hai tháo vải che mặt xuống, Nghiệt Sinh ngớ một vài giây, cuối cùng mới nhận ra, đã hơn mười mấy năm hắn chưa gặp lại hai người này.
Cả ba lao vào ôm nhau nhảy tưng tưng như một nhóm người điên.
Nói cũng phải, Nghiệt Sinh suốt mười mấy năm qua chỉ trải qua chém chém g·iết g·iết.
Mà hai người này cũng chỉ trải qua cuộc sống bị rượt đuổi.
Nay ba người bạn gặp lại, hiển nhiên có chút sung sướng thái quá.
“Tiến Đô, Hải Niên, hai ngươi đã đến đây từ lúc nào?”
Nhắc lại một chút, Hải Niên và Tiến Đô chính là huynh đệ đồng môn của Nghiệt Sinh ở Nhất Nam tông.
Tiến Đô thì là huynh đệ thân thiết, giúp đỡ hắn và Tiểu Tiểu từ lúc mới đặt chân vào tông môn.
Hải Niên thì là người cùng hắn làm nhiệm vụ Sấu Năm Chèo, đánh g·iết thành công Ái Chi.
“Đây là một câu chuyện dài, ngươi cứ đi về nhà bọn ta trước đi rồi nói.” Hải Niên thở dài rồi nói.
Nghiệt Sinh nhìn kỹ mới phát hiện cả hai người đều đang tiều tụy, thân thể gầy nhom, vết sẹo chằng chịt.
Rất nhanh, Nghiệt Sinh được Hải Niên và Tiến Đô đưa đến một căn nhà làm bằng trúc nhỏ, ẩn sâu trong một khu rừng trúc.
Nghiệt Sinh ngồi xuống bàn, Hải Niên lấy ra được một ấm trà và một đĩa táo dại.
Bóc lấy một quả bỏ vào mồm, Nghiệt Sinh mới hỏi chuyện: “Các ngươi sao lại thê thảm đến nước này, ở rìa Đại Lục thì không nói mà còn phải đi c·ướp b·óc mưu sinh vậy?”
Hải Niên thở dài, nhìn về tu vi của Nghiệt Sinh, y cảm thấy có chút mất mặt, khi xưa y chính là sư huynh của Nghiệt Sinh: “Ngươi đã Động Nguyên cảnh rồi sao?”
Nghiệt Sinh không đáp mà chỉ gật đầu, hiển nhiên hắn đã phát hiện Hải Niên và Tiến Đô vẫn dừng ở Khối Nguyên cảnh.
Tiến Đô lúc này mới thở dài đáp: “Không hiểu là thằng chó nào ở đây cùng tên với ta và cả Tiến Đô, báo hại chúng ta vừa mới đặt chân đến Đại Lục liền b·ị t·ruy s·át khóc liệt, cũng may thời thế loạn lạc, chúng ta mới có thể sống ở rìa nơi này.”
“Cùng tên ư? Số phận hai người quả là xui xẻo.”
Nghiệt Sinh nói xong câu này thì có chút đứng hình lại, hình như, à không, khi xưa chính hắn dùng tên Tiến Đô để quẩy nát Ám Hà, lại còn dùng tên của Hải Niên để phá bọn Dị giáo Đức Thánh Trời Mẹ.
Hắn nuốt lấy một ngụm nước bọt, ánh mắt cảm thấy áy náy, chính hắn, thằng chó này hại hai người thê thảm đây.
“Chắc là xui xẻo chút thôi, mà bỏ qua đi, hai người tiếp theo có kế hoạch gì không?” Nghiệt Sinh gượng cười nói.
“Kế hoạch? Bây giờ hai ta chỉ muốn sống sót là tốt lắm rồi.” Tiến Đô mất hết hy vọng nói.
Thấy bản thân có lỗi, bản thân Nghiệt Sinh muốn cứu vớt một chút, hắn đứng dậy hiên ngang vỗ ngực rồi nói: “Các ngươi như thế là sao? Chúng ta đường đường nam trượng phu, cuộc đời này vốn không khó khăn, mà khó khăn mới chính là cuộc đời, chỉ cần không bỏ cuộc thì chắc chắn hy vọng sẽ ở không xa, biết đâu cả ba người chúng ta đang ngồi ăn uống ở đây thì cơ duyên rơi xuống thì sao?”
Nghiệt Sinh bốc phét hết đủ thể loại, Tiến Đô và Hải Niên nghe mấy lời này cũng dâng lên chút hy vọng, đặc biệt là cái câu cuộc đời này vốn không khó khăn, mà khó khăn chính là cuộc đời.
Nhưng ngay lúc này, “cơ duyên” mà Nghiệt Sinh vừa nhắc đã đến.
Từ trên trời cao, một khí tức khủng bố hạ xuống.
Ngôi nhà bằng trúc bị phá tan tành, nhìn xuống dưới, cả Tiến Đô và Hải Niên đang nằm chèm bẹt, Nghiệt Sinh cũng là tương tự.
Một lão già trung niên khoác trên người bộ trường phục sặc sỡ hạ thân xuống, mặt của lão bôi hơn trăm lớp phấn, môi đỏ hơn mồng gà, trông vô cùng kì dị.
Nghiệt Sinh không dám phản kháng, sức mạnh kinh hồn thế này, hắn đoán chừng đối phương chắc chắn là Tụ Nguyên cảnh.
“Ba người các ngươi, tạm ổn, đi theo ta.”
Nghiệt Sinh, Tiến Đô và Hải Niên bị đối phương thu lại vào trong một pháp bảo hình dáng như la bàn.
Ở bên trong tối tăm như mực, không gian chỉ bằng một căn phòng nhỏ.
“Mẹ nó! Cơ duyên mà ngươi nói đến đây hả Nghiệt Sinh.”
“Ta làm sao biết được!” Nghiệt Sinh cũng oán thán.
Cả ba xác định không thể ra ngoài liền ngồi xuống điều chỉnh cơ thể, Nghiệt Sinh thì cố gắng trị thương thật nhanh nhất.
Ba ngày sau trôi qua, cả ba lúc này vẫn chưa biết bản thân đã đi về đâu, chỉ biết rằng cái lão già này đã phi không rất lâu, đôi lúc dừng lại thì nói chuyện được vài câu, hiển nhiên nội dung nói chuyện bọn hắn không nghe được, mà chỉ là tiếng xì xào qua lại.
“Chúng ta cứ thế chịu c·hết sao?” Hải Niên buồn bực nói.
“Biết đâu lại là cơ duyên thì sao?” Nghiệt Sinh có chút bình tĩnh đáp, mấy cái tình cảnh xui xẻo kiểu này hắn có chút quen thuộc.
Đang nói chuyện thì bỗng Hải Niên bị kéo ra bên ngoài.
Nghiệt Sinh và Tiến Đô đứng hình, thứ duy nhất cả hai vừa có thể làm chính là nghe rõ tiếng thét của Hải Niên.
Tiến Đô giận dữ dồn nguyên lực đánh thẳng vào pháp bảo, miệng gào lên: “Lão khốn, có ngon thì thả ta ra ngoài.”
Việc này là hiển nhiên, bởi Tiến Đô và Hải Niên đã đồng cam cộng khổ suốt mười mấy năm khi đặt chân qua Đại Lục này.
Một tiếng đồng hồ sau, Tiến Đô cũng bị kéo đi.
Chỉ còn mỗi Nghiệt Sinh ở đấy, thương tích trên người cũng xem như tạm ổn, hắn đặt tâm tư vào việc giữ bình tĩnh.
Đến nước này, hành động của cái lão khốn này chắc chắn là ý đồ xấu.
Chưa kịp suy nghĩ thêm gì, Nghiệt Sinh đã bị kéo ra ngoài.
Lúc này Nghiệt Sinh mới phát hiện bầu trơi tối đen như mực, thăm thẳm không thấy gì.
Nhưng rất nhanh, những tiếng rợn người xuất hiện, giống như đang có hàng trăm n·gười c·hết kêu la thảm thiết đang hướng đến nơi này.
Nghiệt Sinh vô thức lùi lại mấy bước thì lão kia đẩy hắn về phía trước.
“Ngoan ngoãn mà thu hút bọn này đi.”
Lão ta nói xong thì vọt đi rất nhanh về hướng khác.
Tụ Nguyên cảnh nhưng không hề bay, rõ ràng nơi này có cấm chế áp đặt.
Nghiệt Sinh rất nhanh hiểu được câu nói của lão, mắt của hắn trợn tròn, miệng há hốc, phía trước mặt là hơn hàng trăm thây ma theo đúng nghĩa đen, nói cụ thể hơn chính là xác sống.
Có lão già, có trẻ nhỏ, có phụ nữ, có đàn ông, nhưng đặc điểm chung đều là thân thể bị thối rữa, trong vô cùng kinh tởm, mà bọn chúng hiển nhiên đang thèm thuồng hướng đến chỗ của Nghiệt Sinh.
“Bà nó!” Nghiệt Sinh triệu hồi ra Long Ma Dương thương chém đến.
Những thây ma kia cực kỳ yếu ớt, nhưng mà Nghiệt Sinh lại không hề biết rằng hắn đã phạm phải sai lầm.
Nghiệt Sinh chém g·iết điên cuồng, lòng rất hả dạ, nhưng lúc này hắn cảm giác chóng mặt, bản thân không hiểu vì sao lại đang mất dần ý thức.
Nghiệt Sinh lùi lại, những con thây ma cũng không t·ấn c·ông lấy hắn nữa.
“Chuyện gì?” Hắn đưa tay đặt vào đầu khó chịu nói.
“Chủ nhân, người có chuyện rồi.” Long Ma Dương thương lo lắng nói.
Thân thể của Nghiệt Sinh chuyển biến bất thường, những vết cào cắn của các thây ma trên người của hắn lỡ loét dần lên, mà lại cử động của cơ thể dần đơ cứng.
Nói cụ thể hơn thì Nghiệt Sinh đang dần chuyển biến thành thây ma.
“Lục Quang, ngươi phải quan sát, ta không chịu nổi, nhất định phải giúp ta.”
Đó là lời cuối cùng mà hắn có thể nói ra, Long Ma Dương thương đã bị thu hồi vào nhẫn trữ vật, nếu không sẽ gây chú ý lớn.
Mọi thứ chỉ có thể trông chờ vào Lục Quang.