Câu chuyện về Nghiệt Sinh sẽ tạm thời gác qua.
Đại Lục lúc này càng ngày càng có chuyển biến, chúng ta sẽ điểm qua một vài nhân vật có ảnh hưởng cục bộ đến cả Hoàng Chiến giới sau này.
Hiện tại Thánh giáo, Tà giáo, Tịnh giáo chính là ba đại tôn giáo chi phối cả Hoàng Chiến giới, Thánh giáo vẫn như cũ chính là đại thế lực chi phối mạnh nhất.
Những thế lực đỉnh cấp theo Thánh giáo chính là Hạo Thiên tông, Nhất Nguyên tông, Thái Bạch tông, Phục Trần tông.
Đối với Tà giáo lần lượt là Vô Thường Môn, Thực Viên tông, Vô Diện tông.
Tịnh giáo thì là Cực Tinh môn, Đồ Chu tông.
Ngay lúc này, Thái Đồ đang chễm chệ vị trí cao nhất của một đại giáo phái, đứng dưới không ai khác chính là Liễu Thị và Tiểu Tiểu.
“Nàng nói rằng tiểu tử đó đã không thể tìm được, nó có chuyện gì sao?” Thái Đồ không cảm xúc nói.
Liễu Thị bực dọc đáp: “Cấm chế của ta đặt vào người của hắn đã biến mất, mà lại là không giống bị người khác phá hủy.”
Tiểu Tiểu bên cạnh lo lắng đến run cả người, mắt rưng khóc, miệng lắp bắp nói: “Con muốn đi tìm anh.”
Liễu Thị vuốt nước mắt của nàng rồi can ngăn: “Con đừng lo, Nghiệt Sinh có bản lĩnh, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như con hiện tại mà ra ngoài, Thánh giáo nhất định sẽ tìm đến, không phải con muốn mạnh lên để bảo vệ anh sao?”
Thái Đồ cũng nói thêm: “Đúng vậy, nếu con ra ngoài, lũ chó Thánh giáo đó nhất định sẽ cắn không ngừng, cứ tạm thời ở đây mà tu luyện, Nghiệt Sinh thì ta sẽ có cách tìm ra nó sớm thôi.”
Tiểu Tiểu tự lau hết nước mắt trên mặt, nàng nín khóc, ánh mắt quyết tâm: “Con nhất định phải mạnh lên, phải bảo vệ anh.”
Lúc này, ở Vô Diện tông của Tà giáo, Lâm Phàm đang phải khụy gối, trước mặt của y là một thiếu niên trẻ tuổi khác, cả hai người và những người xung quanh đều đeo lấy một mặt nạ màu da người.
“Lâm Phàm, ngươi vẫn còn phải học nhiều hơn, đừng nghĩ bản thân nhặt được một chút đồ ở cái đảo vắng đó thì cho rằng bản thân vô địch.”
Lâm Phàm trước những câu nói trên lại không dám hó hé lời gì, bản thân chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.
Người mà gã điên như Lâm Phàm phải nhịn nhục hiển nhiên không phải tầm thường, y là Trương Vô Kỵ, kẻ được cho là mạnh nhất thế hệ này của Vô Diện tông, cũng là kẻ khiến cho Lâm Phàm phải khép nép ẩn mình.
Còn ở Hạo Thiên tông, Bùi Lăng vẫn đang bế quan tu luyện, ở nơi này ngoại trừ một số ít trưởng lão, tông chủ, rất ít ai biết được thực lực của Bùi Lăng, thậm chí nhiều người còn khinh miệt xuất thân Đảo Phương Nam của y.
“Bùi Lăng, con có cần phải ẩn nhẫn như vậy không?” Người nói chính là người đã mang Bùi Lăng đến đây khi ở Song Vương Chi cảnh.
“Cho đến khi con trở thành tồn tại mạnh nhất, tốt hơn hết vẫn là không thể hiện quá nhiều, mà lại thế hệ này, nếu so sánh thì con so với Nguyên Sinh sư huynh vẫn còn quá yếu kém.”
“So sánh với Nguyên Sinh thì đúng là không thể, nhưng ngoài nó ra thì con còn thua kém ai đâu, ta thấy con đã cẩn thận thái quá.”
“Chỉ cần còn một người mạnh hơn, con vẫn phải cố gắng âm thầm tu luyện.”
Người trưởng lão thở dài, bản thân y có người đệ tử thiên tài như thế này nhưng chẳng thể khoe khoang hay nói với ai nên thật có phần khó chịu.
Ở phần khu vực miền trung của Đại Lục, Liên Ngọc đang quỳ gối ở trước một ngôi nhà lá nhỏ, đôi chân của nàng rỉ máu, cả người ốm nhom xanh xao, hiển nhiên nàng đã quỳ ở đây rất lâu rồi.
“Ngươi còn không mau đi!” Giọng nói bên trong ngôi nhà lá phát ra.
Liên Ngọc vẫn giữ yên tư thế, giọng yếu ớt đáp: “Ta biết ta thiên phú thấp kém, nhưng ta thực sự muốn mạnh lên, nếu người không nhận ta làm đồ đệ thì ta sẽ ở mãi nơi này.”
Cũng trong thời điểm này, một đại sự kiện khiến cho toàn thể Đại Lục chấn động, sự kiện này chẳng thua gì sự kiện những bức tường hạ xuống khi xưa.
Thánh giáo, Tà giáo, Tịnh giáo lần đầu tiên sau hơn hàng ngàn năm, có buổi họp mặt thảo luận.
Ba đại giáo phái chi phối cả thế giới, cuộc họp này sẽ có ý nghĩa thay đổi toàn bộ Hoàng Chiến giới.
Chín tông chủ của chín đại thế lực đỉnh cấp sẽ đại diện cho từng giáo phái đến dự họp.
Tương ứng Thánh giáo sẽ có đến bốn ghế, Tà giáo có ba ghế và Tịnh giáo chỉ có hai ghế.
Cuộc họp diễn ra nơi trung tâm của Đại Lục, nơi cội nguồn của linh khí cũng là cội nguồn của thế giới này.
Mọi thứ diễn ra đến ba ngày, cũng lúc này, một đại quyết định được công bố, rằng để đón chặn nghiệt kiếp sắp đến theo lời tiên tri, các thế lực sẽ củng cố sức mạnh và nhân lực cho mình.
Nói cụ thể hơn, c·hiến t·ranh vẫn sẽ được khởi động, nhưng những ai có tuổi từ một trăm năm trở lên không được phép tham gia.
Không được phép tham gia ở đây cụ thể sẽ là không thể trực tiếp tham gia chiến trận, cho dù là chiến trận đã xảy ra ngay trước cửa tông môn, ngược lại những thế hệ trẻ tham gia chiến trận không được phép t·ấn c·ông những người này, mà hiển nhiên chẳng ai ngu ngốc mà đánh một người đại lão không thể tham gia chiến trận.
Đây không phải là quyết định của Chấp Chưởng đường như những lần trước mà là quyết định của cả cao tầng ba đại giáo phái.
Kẻ trái luật, chắc chắn c·hết.
Nói một cách chính xác nhất, thời đại c·hiến t·ranh thế hệ trẻ chính thức bắt đầu.
Một năm, hai năm.
Quay trở lại nơi của Nghiệt Sinh, lúc này hắn vẫn đang là một cương thi đúng nghĩa, cả người lỡ loét như v·ết t·hương, đi đứng như ma thây, miệng cứ gào lên mấy từ vô nghĩa như một con chó dại.
Nhưng hắn vẫn giữ được nét của con người, so với những thây ma bên cạnh vẫn đỡ hơn rất nhiều.
Mà công lao của việc này chính là Lục Quang, nó đang điên cuồng cung cấp sinh lượng cho Nghiệt Sinh.
Mà nguồn sinh lượng chính là bắt được từ những kẻ xấu số bị thây ma bắt được.
Lục Quang ở đây suốt bao năm tháng cũng biết được nơi đây là nơi nào.
Một trong những cấm địa của Đại Lục, Tận Hà Ma Da, thứ cấm địa gắn liền với những thứ quái dị mà chẳng ai muốn xông vào.
Nhưng nếu so sánh với những cấm địa khác thì Tận Hà Ma Da vẫn còn có cơ hội sống sót, nên vì thế vẫn có khá nhiều người mơ mộng sẽ chinh phục được cấm địa này.
Nguy hiểm luôn đi kèm với cơ duyên.
Chinh phục một cấm địa, nghĩ đến thôi cũng làm cho bao người phải vọng tưởng, đặc biệt là những kẻ đã đạt đến giới hạn tu luyện hay thọ nguyên.
Lúc này khối nguyên tố thực tâm của Nghiệt Sinh bắt đầu có chuyển biến, sau hơn hai năm, nó đã kích phát ra một loại năng lượng như thể kháng sinh cho hắn.
“Lục… Quang…” Nghiệt Sinh khó khăn mở miệng nói, cái miệng khô cứng sau hơn hai năm chỉ gào thét cuối cùng cũng phát ra âm thanh.
Lục Quang nghe được tiếng gọi thân thương này thực sự muốn khóc, thời gian trước nó luôn cảm thấy phiền khi nghe Nghiệt Sinh gọi, nhưng lần này thì khác, nó đã phải cô đơn ở đây quá lâu, lại phải cố gắng tranh thủ hấp thụ sinh lượng để bảo vệ Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh tuy lấy lại một phần ý thức nhưng vẫn kiểu mơ hồ, hắn vẫn đi theo thây ma một cách không thể tự chủ.
Cuối cùng sau hai tháng, Nghiệt Sinh cũng đã có thể tự quyết hành động của mình, mà lại nói chuyện cũng đã lưu loát hơn phần nhiều.